← Quay lại trang sách

Chương 1360 Có muốn Na Tra đưa ngươi bay qua không?

“Thái Vân Thần Hoàng, nghe tôn nhi ngươi nói ngươi có tận mười dược điền!” Tiểu Hành Thiên nói.

“Khụ, đây là của Thái gia ta, không phải của riêng bổn hoàng.” Thái Vân Thần Hoàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Hơn nữa, còn phải đi tiến cống cho Bắc Hoàng đại nhân, còn thừa lại không bao nhiêu.”

“Chà chà, ta nói này Thái Vân, sao ngươi có thể nghĩ như vậy chứ? Khí phách của ngươi đâu?” Long Hạo khinh thường nói: “Không phải chỉ là Thần Hoàng đỉnh phong thôi sao, ngươi để bọn ta khôi phục, giúp ngươi mở kho báu Long Đế, ngươi còn sợ một tên Thần Hoàng đỉnh phong sao?”

“Lúc đó, không phải ngươi dâng lễ cho hắn, mà hắn mới phải là người dâng lễ cho ngươi!” Ngọc Phong nói tiếp.

“Đúng vậy, thứ trong kho báu Long Đế đủ để ngươi đột phá tu vi hiện tại, trở thành Thần Hoàng đỉnh phong, thậm chí có thể xông tới cấp bậc tối cao trong truyền thuyết!” Long Hinh Nhi cùng đám người Ngọc Long Thần Vương cũng xen mồm vào.”

Thái Vân Thần Hoàng vốn dĩ còn muốn nói mấy câu khách sáo làm màu nữa, nhưng mấy tên này, mỗi người nói một câu, miêu tả một tương lai có thể trở thành sự thật!

Cùng mấy lão quái vật đó phân chia, hay là tự mình độc chiếm, hay gọi mọi người tới cùng chia kho báu? Đồ ngốc cũng biết nên chọn như thế nào.

Nhưng Thái Vân Thần Hoàng cũng rất kiêng kị, những lão quái vật này nếu khôi phục được tu vi, chính ông ta cũng chưa chắc là đối thủ.

“Chư vị, ta hy vọng các ngươi có thể đoàn kết cùng chia sẻ, bao gồm cả tài nguyên.” Thái Vân Thần Hoàng nói.

Muốn không cho tài nguyên cũng không được, đám lão quái vật này cũng không phải hiền lành gì, hiện tại các ngươi đều đã suy yếu cả rồi, quan hệ lại tốt như vậy, vậy các ngươi cùng nhau chia tài nguyên đi, bấy nhiêu người cùng chia với nhau, các ngươi có thể khôi phục nhanh đến cỡ nào?

“Đó là đương nhiên.” Long Hạo cam đoan, tài nguyên của bọn ta đều sẽ chia ra, tài nguyên không chia hết thì bán đi chia tiền.

“Thái Vân, ngươi phải nhớ rõ câu nói đó, làm người không thể không có chí tiến thủ, dựa vào cái gì mà ngươi phải cung phụng hắn? Mà không phải hắn cung phụng ngươi? Trước kia ngươi không được, nhưng hiện tại là cơ hội để vùng lên.” Thánh Viên Vương nói.

Tại sao ta lại có cảm giác các ngươi đang lừa ta? Nếu không có Thần Hoàng đỉnh phong làm chỗ dựa vững chắc, liệu ta còn có thể sống thoải mái như vậy à?

Tuy nhiên, bọn họ nói đúng, một khi tiến vào kho báu Long Đế, chính mình nhận được cơ duyên thì sợ gì Thần Hoàng đỉnh phong chứ?

“Khi nào thì có thể đi ra bên ngoài đó?” Long Hạo lại hỏi.

“Hai ngày sau, nhưng mà dù bên ngoài hay bên trong thì cũng không chỉ có một mình Thái gia ta, còn có các thế lực gia tộc khác nữa, hy vọng các ngươi đến lúc đó đừng để bị lộ.” Thái Vân Thần Hoàng trầm giọng nói.

Tin tức này nhất định không được lộ ra ngoài, nếu tin tức về người thiên cổ sống lại, đồng thời từng tham gia vào việc xây dựng Long Đế kho báu này truyền ra ngoài, phỏng chừng năm Thần Hoàng đỉnh phong đều sẽ đánh chết ông ta rồi cướp người đi.

“Đừng lo lắng, bọn ta không có ngốc.” Long Hạo xua tay cười: “Cùng lắm thì bọn ta bảo bị ngươi uy hiếp.”

Thái Vân Thần Hoàng: “…”

Ý của ngươi là đến lúc đó đẩy hết toàn bộ qua cho ta? Ta nghĩ tốt hơn hết là nên giữ các ngươi ở lại đây, không cho ra ngoài mới tốt nhất.

“Ta còn có chuyện phải làm, các ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Thái Vân Thần Hoàng cũng lười nói chuyện với bọn họ, xoay người rời đi.

“Thái Vân, đừng quên dược điền của ngươi.” Long Hạo lại nhắc nhở.

Bước chân của Thái Vân Thần Hoàng càng nhanh hơn, toàn bộ mười dược điền kia của ta cũng không đủ cho các ngươi khôi phục.

“Chỉ có một cây thần dược Thiên Thần, hơi ít.” Mọi người khẽ thở dài, đồng loạt dời tầm mắt nhìn về phía căn nhà bên kia, đó là nơi ở của tràng chủ và Thần Ma của đạo tràng.

Thái Vân Thần Hoàng cũng đến tìm Giang Thái Huyền, theo lời giới thiệu của Thái Minh, người này có địa vị rất cao trong đám lão quái vật.

“Thần Vương Giang Thái Huyền.” Thái Vân Thần Hoàng nhìn thấy hắn, ánh mắt hoang mang, đây rõ ràng chỉ là một Chân Thần đỉnh phong, tuổi cũng không lớn, nhưng ông ta cảm thấy một khí tức thê lương trên người Giang Thái Huyền, như thể đã hình thành bồi đắp trong nhiều năm.

Giang Thái Huyền cũng nhìn lại, sau khi luyện hoá căn nguyên Thần Ma, quả thật khí tức của hắn đã thay đổi, mỗi một lần bồi đắp của căn nguyên Thần Ma đều là một đoạn thời gian dài khó mà đong đếm được.

“Thái Vân Thần Hoàng sao lại đến đây?” Giang Thái Huyền hờ hững nói.

“Không có việc gì, chỉ là đến xem chút, thuận tiện hỏi các ngươi cần bao nhiêu tài nguyên để khôi phục?” Thái Vân Thần Hoàng hỏi.

Mỗi người đều tu luyện khác nhau, thần lực trong cơ thể cũng không giống nhau, mặc dù ông ta có bí mật kiểm tra đo lường, nhưng trong lòng vẫn có chút không chắc chắn.

“Không nhiều lắm, số tài nguyên đủ để khôi phục mười người cùng cấp thì có thể giúp một người trong bọn ta khôi phục.” Giang Thái Huyền cười nói.

“Không hổ là tiền bối.” Khoé miệng Thái Vân Thần Hoàng giật giật, chuyện này khác với ông ta tưởng, ta cứ nghĩ mấy người thôi đã đủ rồi, vậy mà ngươi vừa mở miệng đã nói mười người.

“Các ngươi cũng hiểu được đạo trận pháp?” Thái Vân Thần Hoàng lại hỏi, kho báu của nhà ông ta còn chưa kịp phản ứng là đã trực tiếp bị cướp sạch rồi.

“Nếu trận pháp cũng không hiểu, kho báu này còn cần bọn ta đến xây dựng sao?” Giang Thái Huyền xua tay nói: “Có thể hỏi câu khác được không, toàn hỏi mấy thứ không đâu.”

Trong lòng Thái Vân Thần Hoàng trở nên nặng nề, nói cũng đúng, trận pháp mà còn không biết, thì kho báu Long Đế cũng không cần bọn họ xây dựng. Ông ta chắp tay, đứng dậy cáo từ: “Hai ngày sau mời chư vị đi ra ngoài, bổn hoàng không làm phiền nữa.”

Giang Thái Huyền khẽ thở dài nhìn về phía Hằng Nga: “Tiên tử, không phải nói đưa ta đi lên cung trăng sao?”

Hằng Nga trợn mắt nhìn hắn, lạnh lùng mà trong trẻo nói: “Ta muốn dạy Long Hinh Nhi, còn về việc đưa ngươi đến làm khách ở Thái m Tinh, về sau có cơ hội sẽ đi.”

Giang Thái Huyền bĩu môi, tất nhiên về sau sẽ có cơ hội, nhưng chắc chắn ta không phải là người duy nhất, nhất định ngươi sẽ mời nhóm Vân Tiêu và Hậu Thổ.

“Tràng chủ, có muốn Na Tra đưa ngươi bay qua không?” Na Tra mở miệng nói.

Giang Thái Huyền: “…”

Tôn Hầu Tử hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ? Người ta là Thạch Hầu… Được rồi, ngươi là củ sen, ta mặc kệ ngươi.