← Quay lại trang sách

Chương 1367 Nguyện vọng

Hư không chấn động, uy áp cuồn cuộn xoắn xuýt, Thần Hoàng giáng lâm rồi, lần này không chỉ có một vị Thần Hoàng giáng lâm mà có đến bốn vị.

Cù Sơn, Liễu Tú Vân, Thái Vân và còn một vị Thần Hoàng lạ mặt, Thái Vân Thần Hoàng khẽ biến sắc, nhìn họ bằng ánh mắt quái dị, không an ổn chờ ở Thái gia, chạy đến đây làm gì vậy?

“Tinh thạch chấn động ba lần, ba người thắng liên tiếp mười trận, chuyện gì xảy ra vậy?” Các Thần Hoàng đồng thanh lên tiếng, một lượt thì cũng thôi, đằng này mới bao lâu đâu mà xuất hiện đến ba lượt, các ngươi đồng thời lấy một địch mười, không nghỉ xả hơi luôn à?

“Hồi bẩm Thần Hoàng đại nhân, chính là ba người này, bọn họ nhận thua lẫn nhau, thay phiên lên trận.” Một vị Thần Vương đỉnh phong bước ra, chỉ vào ba người, lên án hành vi bỉ ổi của họ.

Bốn vị Thần Hoàng có chút sững sờ, còn có người làm như vậy hay sao? Các ngươi có biết người được chọn sẽ làm gì không, gấp đi chết đến vậy à?

“Lời hắn nói có thật không?” Cù Sơn Thần Hoàng âm trầm nhìn ba người.

“Cứ coi như thật đi, bởi vì không ai đánh với bọn ta, tất cả họ đều không tiếp nổi bọn ta một chiêu, bọn ta đâu còn cách nào khác.” Long Hinh Nhi bất đắc dĩ nói.

“Tất cả họ đều không tiếp nổi một chiêu của các ngươi ư?” Cù Sơn Thần Hoàng cười lạnh một tiếng, quay sang Thần Vương đỉnh phong đứng bên cạnh dặn dò: “Ngươi đi thử hắn xem.”

Long Hinh Nhi cười lạnh một tiếng, lại trở lên lôi đài, nàng vẫn tiếp tục dùng khí Thái m, mấy vị Thần Hoàng thấy vậy, chân mày giật một cái, con ngươi Thái Vân Thần Hoàng co rút, nói trong lòng: “Vị Thần Hoàng chưa khôi phục kia chính là Long Hinh Nhi này chăng?”

“Cực hàn chi khí.” Vị Thần Hoàng lạ mặt kia lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng lập tức thu nét mặt lại ngay, tựa như không phát giác được gì cả.

Cũng chỉ một chiêu, Thần Vương đỉnh phong bị đóng băng, Long Hinh Nhi lãnh đạm nói: “Thực lực này của ta, có đủ xứng đáng nhận mười trận thắng liên tiếp chưa?”

Nàng vốn biết thần lực Thái m, lại trải qua nhiều ngày được Hằng Nga chỉ điểm, bấy giờ thi triển ra, những vị Thần Hoàng này nhất thời cũng không nhìn ra điểm gì khác thường.

“Xứng đáng, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu, cũng có thể gia nhập vào dưới trướng bổn hoàng.” Cù Sơn, Liễu Tú Vân và cả vị lão giả kia đồng thời lên tiếng, người có chiến lực mức này, bọn họ đều muốn có, Liễu Tú Vân và Cù Sơn vừa bị Thái Vân Thần Hoàng hành mà.

Còn vị Thần Hoàng lạ mặt kia thì quen biết với vị Thần Hoàng giấu mặt, phụ trách tìm kiếm cực hàn chi khí, giờ đã gặp được, đương nhiên không muốn để vuột mất.

“Thực lực của bọn ta đều xấp xỉ nhau.” Long Hinh Nhi vừa nói, Thiên Thần Vương và Cự Nhân Vương liền bước lên.

“Các ngươi đều có thể đưa ra một yêu cầu.” Các Thần Hoàng nóng mắt lên tiếng, xém chút nói toẹt ra rằng các ngươi gia nhập vào dưới trướng của ta luôn cho xong.

“Bọn ta có một nguyện vọng, đó chính là có thần dược ăn không hết!” Ba người đồng thanh nói, vẻ mặt thành kính ước nguyện.

“...”

Đậu xanh rau má ngươi tưởng bọn ta là thần ước nguyện à? Lại còn các ngươi chỉ có một nguyện vọng, có thần dược ăn không hết á?

Không chỉ các ngươi có nguyện vọng này, bọn ta cũng có!

Ai mà không muốn có thần dược ăn không hết chứ?

“Gia nhập vào dưới trướng bổn hoàng, ngươi sẽ được hưởng thần dược, một ngày ngươi còn chưa đi, bổn hoàng sẽ luôn cung ứng cho ngươi.” Các Thần Hoàng mở miệng.

“Không, bọn ta yêu cầu tài nguyên cơ, không phải gia nhập với các ngươi, có cho không đây, tỉ võ trên lôi đài Thần Vương này còn tính hay không đấy?” Long Hinh Nhi nói.

“Tính.” Các Thần Hoàng liếc mắt nhìn, quy củ này không thể phá.

“Chỗ này có ba cây thần dược cấp Thần Vương, các ngươi nghĩ kĩ rồi có thể liên lạc với bổn hoàng.” Vị Thần Hoàng lạ mặt lấy ba cây thần dược cấp Thần Vương đưa cho Long Hinh Nhi, còn về thần dược ăn không hết, đùa cái gì thế, ai đưa cho nổi? Cho dù đưa nổi đi nữa, không làm việc cho ta thì ta chịu đưa ngươi sao?

“Chỗ này có ba cây thần dược Thần Vương.” Hai vị Thần Vương còn lại lòng đau như cắt, vừa nãy bị Thái Vân Thần Hoàng lừa cho một vố, giờ lại bị bọn họ vớ mất một khoản.

“Cầm lấy ba cây này.” Thái Vân Thần Hoàng rất sảng khoái, vì đây cũng người của mình cơ mà, thần dược này cũng từ hai vị Thần Hoàng kia mà ra.

“Ta chờ liên lạc của ngươi.” Vị Thần Hoàng lạ mặt khẽ mỉm cười, nói: “Bổn hoàng Tinh Hoàng Tinh Cửu Nguyên.”

Sau khi cất thần dược và thấy các Thần Hoàng lần lượt nối nhau rời đi, cả Thái Vân Thần Hoàng cũng đi mất, nhóm Long Hinh Nhi hòa vào dòng người, âm thầm trở về Thái gia.

Về đến Thái gia, trước mặt Thái Vân Thần Hoàng, cả đám người cùng chia thần dược, mãi đến khi ăn xong thì Thái Vân Thần Hoàng mới rời đi, ông ta sợ bọn họ tập trung khôi phục cho một người, có thể chống lại ông ta.

“Cái tên Tinh Cửu Nguyên đó, có cần loại trừ đi hay không?” Long Hinh Nhi nói: “Hắn chú ý đến cực hàn chi khí, rõ ràng hắn biết cách mở kho báu.”

“Không sao, nếu hắn biết tất sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để cho chúng ta đi vào.” Giang Thái Huyền nhàn nhạt nói: “Nếu hắn được biết chúng ta đang ở Thái gia, chắc chắn sẽ nghĩ cách kiếm chác một mớ.”

“Thậm chí sẽ hợp tác với Thái Vân hoặc lén lút bám đuôi, bọ ngựa bắt ve sầu, chẳng hay chim sẻ đứng ngay sau, vậy phải xem hắn suy nghĩ thế nào rồi.”

“Tràng chủ nói đúng lắm, vậy cứ mặc kệ hắn.” Cả đám người gật gật đầu, vội đem thần dược ra: “Nhanh bán đi thôi, khi nãy ăn trước mặt lão già kia rồi, sau này cũng không tiện lấy ra.”

Giang Thái Huyền cười cười nhận lấy tất cả thần dược, mười lăm cây Thần Vương, hai mươi cây thần dược Thái Thượng cũng xem như món hời khổng lồ: “Nếu mỗi vực đều giàu có như vậy thì chúng ta phát tài rồi.”

Nếu năm vực đều có thể tiện tay đem ra nhiều thần dược như vậy, kiếm một trăm triệu chắc chắn rất dễ dàng.