Chương 1374 Bảo vật
Trong thông đạo, đôi bên cùng đi, trong không gian tối mù, Giang Thái Huyền gặp lại người quen cũ, Yên Tuyết Hàn.
“Đã lâu không gặp, tràng chủ.” Yên Tuyết Hàn và Tiểu Hàm Hàm lần lượt tự lấy ra cho mình cái ghế rồi ngồi xuống, Thần Vương đỉnh phong và Phong lão gia tử đứng một bên, phụ trách rót trà.
“Thật không ngờ sẽ gặp được ngươi ở đây, tu vi khá lắm, đã Thiên Thần rồi, vượt ngoài dự đoán của bản tràng chủ.” Giang Thái Huyền kinh ngạc nói.
“Cơ duyên thôi mà, cũng may không ảnh hưởng đến căn cơ.” Yên Tuyết Hàn khiêm tốn nói: “Tu vi được thăng cấp nhưng tiền thì rỗng túi rồi.”
“Đế Tinh đâu rồi? Hắn ta không đi cùng ngươi à?” Giang Thái Huyền nhíu mày.
“Bận phân cao thấp với ca ca Đế Thần của hắn rồi, à ừm, không biết đã giết đến đâu rồi.” Yên Tuyết Hàn cười nói: “Ngược lại phải nói tràng chủ đấy, tốc độ gạt tiền của các ngươi cũng nhanh thật đó, mới bao lâu đâu, đã đến Thần Hoàng Vực rồi.”
Tiểu Hàm Hàm cong khóe miệng nói: “Ta còn cho rằng mình có thể phát tài rồi cơ chứ, kết quả mọi người đến rồi, lại phải chia với mọi người.”
“Tiểu Hàm Hàm, ngươi còn nói nữa sao, chuyện tốt thế này mà ngươi lại không thông báo cho bọn ta biết, định hưởng một mình, đã nói có tiền cùng kiếm đâu cơ?” Giang Thái Huyền không vui nói.
“Còn không phải vì ta không ngờ rằng bên phía mọi người xuất hiện Thần Vương đỉnh phong nhanh như vậy hay sao, tuy chiến lực của các vị không hề yếu, nhưng tu vi cũng phải bắt kịp mới được, suy cho cùng nơi này cũng nguy hiểm lắm.” Tiểu Hàm Hàm không biết làm sao đành nói.
Giang Thái Huyền gật gật đầu: “Bản tràng chủ nhớ Diệp Tinh và Viên Ngân cũng đều đến Thần Hoàng Vực cả, không biết giờ họ ở đâu vậy?”
“Hai người họ đó hả, bị Đế Thần gạt mất rồi.” Tiểu Hàm Hàm nói: “À, giờ đã thành trợ thủ cho Đế Thần.”
Giang Thái Huyền thưởng thức trà, vừa định mở miệng, đã nghe giọng của Hậu Thổ vang trong lòng: “Tràng chủ, hiện giờ các ngươi đang đứng ở chỗ nào vậy?”
“Ngoài thông đạo năm mươi dặm, phía bên phải.” Giang Thái Huyền đáp.
“Bổn tọa sẽ đưa một vài thứ đến trực tiếp bên cạnh các ngươi, à, một lần xuất thủ một trăm vạn, người xem mà trừ tiền nhé.” Hậu Thổ lạnh nhạt nói.
“Được.” Giang Thái Huyền vui mừng trong lòng, không ngờ Hậu Thổ chịu ra sức đến thế, như vậy cũng được cơ à?
Bên ngoài thông đạo màu vàng kim chính là một khoảng không gian của trận pháp, bên trong có khá nhiều bảo vật, mỗi lần thăm dò chạm phải cấm chế của trận pháp sẽ khiến cấm chế bộc phát, nguồn sức mạnh to lớn đó sẽ xé nát hư không, khiến những bảo vật đó bay ra ngoài.
Nghĩ ngợi một chút, Giang Thái Huyền lại nói: “Tiểu Hàm Hàm cũng đang ở đây, hỏi họ thử xem, có cần chia cho nhóc con ấy một ít không?”
Hậu Thổ hồi âm rất nhanh: “Nhờ Tiểu Hàm Hàm đứng ra nhận, chống được chuyện lần này, phải chia cho cô bé ấy một phần.”
Giang Thái Huyền truyền tin cho Tiểu Hàm Hàm, Tiểu Hàm Hàm không chút do dự liền đồng ý ngay: “Yên tâm, lát nữa cứ giao hết bảo vật cho ta, để xem ai dám động vào, gọi nhóm Tiểu Hành Thiên qua đây luôn, người đông giành được nhanh, tuyệt đối không được để người ngoài lấy mất.”
“Phong gia gia, ngươi gọi sư tỷ của ta sang đây, lát nữa sẽ có kẻ muốn cướp đồ của ta.” Tiểu Hàm Hàm nói.
Thần Vương đỉnh phong ngây người: “Tiểu thư, người nghĩ nhiều rồi, ai cả gan dám cướp đoạt của người chứ? Vả lại, hình như người đâu có gì để họ cướp đâu?”
“Không, ta có linh cảm, sắp có một đống bảo vật sẽ bay thẳng vào tay ta.” Tiểu Hàm Hàm nghiêm túc nói.
Thần Vương đỉnh phong: “...”
Tiểu thư đang nói đùa với ta đó chăng? Sắp có một đống bảo vật bay thẳng vào tay người?
Phong lão gia tử truyền tin đi rất nhanh, lão cũng đã nghe nói đến thực lực của đạo tràng hiện nay rồi, đánh tàn một Bắc Hoàng, hoàn toàn có thể treo đánh cả Bắc Hoàng Vực, lấy vài thứ ra từ trong kho báu Thần Đế cũng không phải không thể.
Giang Thái Huyền cũng đã thấy sư tỷ của Tiểu Hàm Hàm, là một vị Thần Hoàng, hơn nữa còn là Thần Hoàng trung kỳ, cũng là cố nhân của Đế Tinh, truyền nhân của Tinh Hà Bí Điển, à ừm, là người sáng lập Tinh Hà Bí Điển, cũng chính là gia đình Tiểu Hàm Hàm, chỉ có điều khi ấy Tiểu Hàm Hàm còn yếu quá, vẫn chưa thể tu luyện Tinh Hà Bí Điển.
“Tràng chủ, để ta giới thiệu với ngươi, vị này là sư tỷ của ta, Tử Dao.” Tiểu Hàm Hàm nói, ngừng một chút, lại nhìn sang sư tỷ nhà mình: “Lát nữa sẽ có người đến cướp đồ của ta, sư tỷ, tỷ nhất định phải đánh chết bọn chúng!”
“Có chuyện gì vậy?” Tử Dao ngẩn người, chuyện gì thế này, kẻ nào dám to gan như thế? Còn nữa, sao muội biết được?
Thần Vương đỉnh phong không biết làm sao bèn thuật lại tất cả mọi chuyện, Tử Dao tỏ vẻ khó hiểu, muội chắc chắn không nói đùa đấy chứ?
Ầm
Lúc này, hư không chấn động, trên đỉnh đầu cả nhóm vỡ ra một vết nứt, một đống bảo vật rơi xuống như thác đổ, rực rỡ chói mắt, kỳ quang dị thái soi sáng bóng tối, đồng thời cũng thu hút những người khác.
“Có…có thật sao?”
Thần Vương đỉnh phong và Tử Dao sững sờ, nói có là có, muội nghiêm túc thật đó sao?
Kỳ quang dị sắc mang theo thần lực khuấy động, uy áp không hề yếu, đến cả Tử Do cũng đổi sắc, trong số bảo vật này có cả bảo vật cấp Thần Hoàng!
Trong khi Tử Dao còn đang ngây người, Hằng Nga đã vung tay thu được năm sáu món, trong số đó còn có mấy món vẫn đang rơi.
Tử Dao vội động thủ, bắt lấy những món còn lại, nhưng không có món nào là cấp Thần Hoàng, nàng nhìn sang Hằng Nga cùng ngồi với Tiểu Hàm Hàm, cuối cùng không nói gì, đều người mình cả.
“Đưa hết cho ta.” Tiểu Hàm Hàm khích động nói.
Hằng Nga phất tay, ném bảo vật sang cho Tiểu Hàm Hàm, Tử Dao cũng không lưỡng lự, giao hết cho cô bé, dù sao nàng cũng không thiếu bảo vật cấp Thần Hoàng.
“Bảo vật...”
Một đám Thần vừa kéo đến, bảo vật đã mất hết cả, toàn bộ chúng đều vào tay Tiểu Hàm Hàm, bọn họ không khỏi sững người, đồng thời tràn đầy tiếc nuối, tại sao tốc độ của mình chậm đến vậy chứ!
Bọn họ không có gan đoạt từ tay Tiểu Hàm Hàm, cũng không dám nghĩ đến, chỉ vì mấy món bảo vật mà đắc tội với Tiểu Hàm Hàm thì không đáng chút nào.