Chương 1375 Không trốn ở nhà luôn đi còn ra đây làm gì
“May mắn thật đó, nhiều bảo vật như vậy bay thẳng đến trước mặt họ.” Các Thần Vương, Thần Hoàng lộ vẻ thèm thuồng, đố kỵ.
Bảo vật bị lấy mất, lại không ai dám đoạt, đám đông dần dần giải tán.
Không bao lâu sau, nhóm người Long Hạo cũng đã theo đến nơi, chạy đến cá bàn, cùng uống trà, Tử Dao cũng đặt một cái ghế ngồi bên cạnh Tiểu Hàm Hàm, trong lòng đầy nghi vấn: “Tiểu Hàm Hàm, sao muội biết sẽ có bảo vật rơi xuống đây?”
Thần Vương đỉnh phong cũng vểnh tai nghe, hắn cũng rất lấy làm hiếu kỳ, nói bay đến thì bay đến luôn à?
Nếu tiểu thư nói có bảo vật ra ngoài này thì ta tin, nhưng người nói chúng bay đến trước mặt người, việc này quá thần kỳ, lẽ nào tiểu thư biết trước bảo vật sẽ bay ra chỗ nào sao?
Thần sắc Tiểu Hàm Hàm điềm tĩnh, nói với vẻ mặt như lẽ đương nhiên: “Ta đáng yêu như vậy, nhất định bay đến bên cạnh ta.”
“...”
Muội cho rằng sư tỷ ngốc hay sao? Cảm thấy muội đáng yêu nên bay đến bay cạnh muội à? Sao muội không nói sư tỷ đây xinh... Thôi vậy, bên cạnh vẫn còn một Hằng Nga xinh đẹp không tả nổi kia mà.
Thái Vân Thần Hoàng cũng giật mình, nhìn thấy cảnh vừa rồi, ông ta thầm suy tính trong lòng, liệu có phải trò quỷ do mấy lão quái vật kia bày ra hay không? Nhưng tại sao phải tặng bảo vật cho Tiểu Hàm Hàm mà không phải ta?
Chúng ta mới cũng một bọn hợp tác cơ mà!
“Thái Vân Thần Hoàng đến rồi, mau qua đây, cùng uống trà nào.” Giang Thái Huyền mời gọi.
“Được được.” Thái Vân Thần Hoàng mỉm cười đồng ý, truyền tin qua: “Tại sao không thông báo cho bản hoàng biết? Việc do các ngươi làm phải không?”
“Chỉ là một cuộc thử nghiệm thôi mà, không biết có thành công hay không, đang định báo cho ngươi biết đây.” Giang Thái Huyền truyền tin đáp: “Yên tâm, bọn ta đã bàn bạc kĩ rồi, nếu có thể thành công, phần sau còn nhiều hơn.”
Thái Vân Thần Hoàng để lộ nụ cười mãn nguyện, ban nãy ông ta cũng có nghe nói, chỉ có một món Thần Hoàng khí, những món khác đều là vật phẩm cấp thấp, ông ta không để vào mắt.
Bấy giờ Thái Minh không qua, với cấp bậc này, hắn có sang cũng không giúp được gì, còn chẳng bằng cứ đi nơi khác quan sát xem sao, có lẽ nơi khác cũng có, những việc tùy cơ thế này, ai nói chắc được chứ.
“Nào, Thái Vân Thần Hoàng, uống trà.” Long Hạo nâng chén nói: “Ta kính ngươi.”
“Được.” Thái Vân Thần Hoàng nâng chén, uống cạn một chén trà, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao lão quái vật này nể mặt mình quá vậy, còn kính trà nữa, khi trước không gọi Tiểu Thái Vân đã may lắm rồi.
“Thái Vân Thần Hoàng, chuẩn bị nhé, sắp đến rồi đấy.” Giang Thái Huyền truyền âm nói.
“Bản hoàng đã chuẩn bị sẵn sàng.” Thái Vân Thần Hoàng có phần hồi hộp đáp, sức mạnh của Thần Hoàng dâng trào, một khi có động tĩnh liền ra tay ngay.
Đa số các thần minh khác đều đã rời đi, bảo vật xuất hiện đều tùy cơ, ai biết được lần sau lại xuất hiện ở đây, tỷ lệ xuất hiện cùng một chỗ đến hai lần rất thấp, bên này cũng đã có hai vị Thần Hoàng ngồi rồi, muốn tranh giành cũng không thực tế.
Ầm
Lúc này, một âm thanh chấn động truyền đến, hư không lại truyền đến tiếng vang, kỳ quang dị thái lại xuất hiện, sóng Thần Hoàng lại truyền đến, so với lần trước còn mãnh liệt hơn, lần này có đến hai luồng sóng cấp Thần Hoàng!
Hai món bảo vật cấp Thần Hoàng!
Thái Vân Thần Hoàng hết sức bồn chồn, ra tay đầu tiên, thần lực mênh mông, chộp đến hướng đống bảo vật.
Tử Dao cũng ra tay, thần lực không hề kém cạnh, uy thế càng mạnh hơn Thái Vân Thần Hoàng một phần, tốc độ càng nhanh hơn.
Ầm
Phụt
Hai luồng chưởng lực một trước một sau đánh tới, nhưng Thái Vân Thần Hoàng lại nôn một ngụm máu, văng bật ra ngoài, tất cả bảo vật đều bị Thần Vương đỉnh phong bên cạnh Tiểu Hàm Hàm bắt được, im lặng giao cho Tiểu Hàm Hàm.
Thái Vân Thần Hoàng: “...”
Con mẹ ngươi, sao ngươi không theo trình tự gì hết vậy, sao ngươi không đoạt bảo vật mà đánh ta?
Các thần minh vừa chuẩn bị động thủ phía bên kia cũng sững người, con mẹ nó đánh người luôn à?
“Ngươi, ngươi...” Thái Vân Thần Hoàng chỉ vào Tử Dao, “ngươi” mất nửa ngày mà không nói ra nổi một câu.
Nhóm Giang Thái Huyền cũng sửng sốt kinh ngạc, hoàn toàn bất ngờ: “Biến... Biến cố này đột ngột quá, ta không kịp trở tay.”
Bản hoàng cũng không kịp trở tay đây này, Thái Vân Thần Hoàng lệ tuôn đầy mặt, ai mà biết được các ngươi không đoạt bảo vật mà đổi thành đi đánh người ta như thế, mưu kế thâm sâu thật, đánh bay ta rồi thì không ai cướp được bảo vật nữa.
“Số bảo vật này của ta hết đó, ai dám cướp, đánh chết toàn bộ!” Tiểu Hàm Hàm bá khí nói.
Chư Thần đứng vây quanh xem đều lần lượt tỏ ý không trêu vào nổi, con mẹ nó, thật không biết xấu hổ quá đi, ỷ được Thần Hoàng đỉnh phong yêu mến rồi bá đạo như vậy, ngươi thấy có được không?
“Người Đông Vực các ngươi bá đạo quá rồi đấy, Bắc Vực ta chưa chắc đã sợ ngươi đâu!” Thái Vân Thần Hoàng tức giận nói, mấy thứ đó do người của ta đưa ra đấy, dựa vào đâu mà các ngươi được lợi chứ?
“Hừ, ta bá đạo đó rồi sao, có bản lĩnh thì ngươi động thủ nữa xem.” Tiểu Hàm Hàm hừ lạnh một tiếng, nghênh đầu đầy vẻ kiêu căng.
“Ngươi...” Thái Vân Thần Hoàng tức đầy ruột, cuối cùng hừ mạnh một tiếng rồi nói: “Trong ngũ vực, không chỉ có mình Tiểu Hàm Hàm ngươi có Thần Hoàng đỉnh phong sủng ái, những vực khác cũng có.”
“Đúng vậy.” Một tiếng cười lạnh truyền đến, hai bóng người đồng thời đến, đều là thanh niên, một thân tu vi hiển lộ cho thấy hai người đều thuộc cấp Thần Vương: “Tiểu Hàm Hàm, ngươi thật quá phách lối, bản vương muốn cướp, ngươi định thế nào?”
“Tiểu Hàm Hàm, tuy ngươi có thân phận tôn quý, nhưng hai vị Thần Vương đây không kém gì ngươi đâu.” Thái Vân Thần Hoàng cười lạnh nói: “Ngươi muốn cùng lúc đắc tội với ba vực hay sao?”
“Dựa vào ngươi mà cũng xứng đại diện cho Bắc vực sao?” Tiểu Hàm Hàm khinh thường nói, lại nhìn sang hai người kia: “Hai tên phế vật các ngươi, mấy ngàn năm rồi vẫn là Thần Vương, không trốn ở nhà đi mà còn chạy ra đây làm chuyện mất mặt à?”
Hai thanh niên: “...”
Miệng lưỡi của ngươi trở nên sắc bén như vậy từ khi nào vậy?