← Quay lại trang sách

Chương 1376 Chúc mừng Thần Hoàng giành được báu vật

Nhóm Giang Thái Huyền vẫn bình tĩnh, không cảm thấy có gì bất ngờ, hai người này được Thần Hoàng đỉnh phong hết mực yêu thương, hiển nhiên có tư chất kinh người, lại thêm được cung ứng tài nguyên không thiếu thốn, mất mấy ngàn năm trở thành Thần Vương thì không có gì gọi là kỳ tích.

“Mới một thời gian không gặp nhau, võ mồm của ngươi khiến người ta thấy ngạc nhiên đấy.” Một trong hai người cười lạnh một tiếng, nói: “Những bảo vật ngươi đã lấy đi thì bọn ta có thể mặc kệ, nhưng lần tiếp theo thì phải dựa vào bản lĩnh rồi.”

“Không sai, nếu các ngươi cứ khăng khăng muốn chiếm hết, vậy phải hỏi thử xem Tây Vực ta đây có đồng ý hay không đã.” Người thanh niên khác cười nói.

“Nam Vực Thiên Vương và Tây Vực Yêu Vương đều là kỳ tài hiếm có, được Thần Hoàng đỉnh phong hết sức yêu mến, nghe nói họ có tư chất của Thần Đế, có tiềm lực xung kích chí cao.” Có thần minh kinh ngạc thốt lên.

“Họ đã ra đây rồi, dù Tiểu Hàm Hàm có ngang ngược bá đạo cũng không dám đắc tội với cả ba vực cùng lúc đâu, hơn nữa, cũng chưa chắc Trung Vực sẽ khoanh tay đứng nhìn.” Lại có thần minh nói.

Thần sắc nhóm Giang Thái Huyền vẫn rất bình tĩnh, xung kích tư chất của Thần Đế? Nếu khi trước nghe thế có lẽ bọn họ còn có chút kinh ngạc, bây giờ thì sao, thật chẳng có gì đáng quan tâm, chỉ cần có tiền, ngươi thành Thần Đế cũng được chứ nói chi đến xung kích tư chất của Thần Đế.

Cả huyết mạch lẫn thần thể của họ đều chán chẳng buồn nói, Thần Ma Tiên Thiên của đạo tràng cũng đã xuất hiện rồi, người như hai tên đó không đáng tiền, có sức đi gạt chúng bán thần thể và huyết mạch, còn chẳng bằng nghĩ xem làm sao để lừa sạch tài nguyên của chúng, bọn họ còn chẳng buồn bán mấy tên nghèo mạt rệp như chúng.

Đối mặt với sự gây khó dễ của ba vực, rất có thể còn sẽ xuất hiện vực thứ tư là Trung Vực, Tử Dao hơi biến sắc, nàng không thể an định nổi cục diện rồi.

Thái Vân Thần Hoàng cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật quá ngang ngược, trong Thần Hoàng Vực, kho báu Long Đế này, không phải ngươi muốn làm gì thì làm.”

“Được thôi, các ngươi lợi hại, vậy cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi.” Tiểu Hàm Hàm thỏa hiệp: “Nhưng nếu các ngươi không tranh nổi với ta thì sao đây?”

“Làm sao có chuyện đó được?” Mọi người cười lạnh, Tây Vực Yêu Vương lạnh giọng nói: “Nếu ta không tranh nổi với ngươi thì xem như ta vô dụng!”

“Không sai, nếu tranh không lại, vậy thì do bọn ta không có bản lĩnh.” Nam Vực Thiên Vương cũng lên tiếng.

“Tính phần Trung Vực ta nữa.” Người Trung Vực cũng đến, gồm mấy vị Thần Hoàng và mấy vị Thần Vương.

“Không thể thiếu phần Bắc Vực ta được.” Tinh Cửu Nguyên cũng đã đến.

Thái Vân Thần Hoàng mắng thầm, vốn dĩ cơ hội thuộc về mình, giờ thì hay rồi, cùng nhau tranh giành, sao mình tranh cho lại? Ba cái tên này, không một tên nào không phải người được yêu thương trong một vực, mong manh dễ vỡ, đánh bất kỳ một tên nào đều không dễ dàng gì.

“Lui xuống, để Thần Hoàng tranh đoạt.” Tử Dao bỗng nói: “Thần Hoàng động thủ, không được làm họ bị thương.”

“Đúng vậy.” Thần Hoàng Tây Vực lên tiếng: “Yêu Vương, người hãy đứng ra xa quan sát đi.”

“Được.” Yêu Vương gật gật đầu.

Những người không phải Thần Hoàng khác cũng lần lượt thoái lui, bọn người Giang Thái Huyền biết điều dọn bàn ghế vào, đi cách xa chỗ này, chút nữa các Thần Hoàng động thủ, sẽ chết người đấy.

Lần này, họ tránh xa hẳn năm mươi dặm, chắc không bị đạn lạc đâu.

Giang Thái Huyền cũng truyền âm đi, cũng chỉ cách nhau có năm mươi dặm, lại còn cùng một phương hướng, Hậu Thổ uy năng quảng đại, có thể cảm ứng được nơi họ đang ở.

“Xem như ngươi biết điều!” Tây Vực Yêu Vương và Nam Vực Thiên Vương tránh ra rất xa, cười lạnh liên hồi.

Thần Vương Trung Vực cũng đã lùi xuống, không tiếp lời, thân phận của họ không được tôn quý như ba người kia, một khi nói leo vào, có thể sẽ khiến người nào đó tức giận, như vậy họ không gánh vác nổi.

Những người dưới Thần Hoàng đều đã lùi xa, giao lại chiến trường cho các Thần Hoàng, để họ tranh đoạt.

Thần Hoàng năm vực tề tựu, bên phía Tử Dao cũng không chỉ có một người, còn có thêm mấy vị Thần Hoàng đến chi viện, thần lực của các Thần Hoàng dấy động, chuẩn bị xuất thủ bất kỳ lúc nào, ai cũng quan sát đối thủ một cách cảnh giác.

Ầm

Bấy giờ, chấn động lần nữa truyền đến, kỳ quang dị thái lại hiện ra, một thanh trường kiếm ánh vàng rít dài bay thẳng ra từ trong hư không.

“Động thủ!” Chẳng những ai đó hô một tiếng, mà một đám Thần Hoàng cùng động thủ, thần lực đầy trời oanh sát đánh ra, những bọn họ đều đang đè nén thân mình, không dùng toàn bộ sức mạnh.

Nếu họ toàn lực xuất thủ, không gian nơi này sẽ không chịu nổi, tuy thần lực mãnh liệt, thần sắc kích động kèm dữ tợn, nhưng không một ai vượt giới hạn ấy.

“Hừ, bảo vật này, Đông Vực đừng hòng có được!” Các thần minh đứng ngoài quan chiến cười lạnh, họ không nhìn rõ có bao nhiêu bảo vật trong cuộc tranh giành kia, chỉ có thể thấy một cảnh tượng hỗn loạn.

“Đúng đấy, Đông Vực hung hãn quá mức, để xem lần này Tiểu Hàm Hàm còn đắc ý thế nào được.” Tây Vực Yêu Vương cười lạnh.

Mà lúc này, bên phía Tiểu Hàm Hàm lại xuất hiện một đống bảo vật, Thần Vương đỉnh phong ngơ ngác, bọn ta đã chạy đến tận đây, bên kia đã bắt đầu đánh nhau rồi, sao vẫn còn bảo vật xuất hiện nữa?

“Còn ngơ ra đó làm gì, đoạt lấy đi.” Tiểu Hàm Hàm giận nói: “Còn không đoạt mau, những tên Thần kia đến bây giờ.”

Khi ấy Thần Vương đỉnh phong mới giật mình tỉnh ngộ, vội vã bắt lấy bảo vật, giao cho Tiểu Hàm Hàm.

Mà ở phía xa, các Thần Hoàng cũng đã ngưng chiến, sững sờ nhìn mấy vị Thần Hoàng Trung Vực, đồng thời thoái lui.

Sắc mặt các Thần Hoàng Trung Vực lúc ấy rất đặc sắc, nhìn mảnh vỡ trong tay, nét mặt khó đăm đăm, ai nói cho ta biết đi, tại sao đợt này chỉ xuất hiện một món, hơn nữa còn là một món cấp Thần Vương thế?

Quan trọng nhất là còn... hỏng con mẹ nó rồi!

Không sai, thanh thần kiếm kia hoàn toàn không chịu nổi lực tấn công từ Thần Hoàng, dẫu cho đã áp chế thực lực vẫn bị làm hỏng như thường, biến thành những mảnh vụn rơi vương vãi trên đất.

“Chúc mừng Thần Hoàng Trung Vực giành được vật báu.” Tử Dao nén cười, chắp tay nói.

“Chúc mừng Thần Hoàng Trung Vực giành được vật báu.” Các Thần Hoàng khác cũng lần lượt chắp tay chúc mừng cho họ.

Thần Hoàng Trung Vực: “...”

Chuyện này có gì đáng để chúc với chả mừng chứ, ta được một đống vụn nát, các ngươi chúc mừng có ý gì, cười cợt ta à?