← Quay lại trang sách

Chương 1377 Bọn ta không cần liên thủ

Nét mặt Thái Vân Thần Hoàng không cảm xúc, không nhìn ra được mừng hay giận, trong lòng vừa thất vọng nhưng cũng vừa thở phào nhẹ nhõm, thất vọng vì không dễ gì bảo vật mới xuất hiện mà mình không đoạt được, thở phào nhẹ nhõm vì chỉ một thanh trường kiếm cấp Thần Vương mà thôi, hơn nữa còn bị gãy rồi.

“Tại... Tại sao lại như vậy?” Thần sắc của Thần Hoàng Trung Vực khó coi, không sao chấp nhận sự thật này.

Dựa vào đâu mà chúng có được một đống bảo vật, đến phiên mình lại chỉ có một món thần khí cấp Thần Vương cơ chứ? Còn hỏng con mẹ nó rồi nữa!

“Chỉ một món thần khí bay ra thì rất bình thường, việc xuất hiện số nhiều là dịp bất ngờ.” Tử Dao lạnh nhạt nói.

“Cả hai dịp bất ngờ đều để các ngươi gặp được, con mẹ nó!” Thần Hoàng Trung Vực tức giận nói, cả đống bất ngờ này đều tìm đến các ngươi à?

Tử Dao tỏ vẻ vô tội: “Ai biết được đâu, có thể do Tiểu Hàm Hàm quá đáng yêu đó.”

“...”

Ai tin được lý do này của ngươi thì là thằng ngốc!

Ầm đùng

Lúc này, không gian chấn động, bên phía thông đạo màu vàng kim, chói rọi hào quang, còn có một luồng huyết khí dày đặc truyền ra, phần lớn các Thần Hoàng đuổi đến đầu tiên, sau đó đồng thời biến sắc: “Không hay, trận pháp bên trong nổ tung rồi, không biết liệu còn ai có thể sống sót trở ra hay không.”

Vẻ mặt của Thái Vân Thần Hoàng cũng rất khó coi, trận pháp bộc phát, không biết mấy lão quái vật kia có chống nổi hay không, suy cho cùng một khi trận pháp bộc phát thì không nhận người quen, ai cần quan tâm ngươi là người của thời kỳ nào cơ chứ.

Nhóm người Giang Thái Huyền cũng đến, bởi vì không có bảo vật thì họ cũng không cần ngồi bên kia đợi làm gì.

Bên trong thông đạo màu vàng kim, trận pháp bùng phát, các đường thần quang đan xen lẫn nhau hóa thành sát khí khủng khiếp, một vị Thần Vương lập tức bị thần quang xuyên thủng người, khí tức tan biến, thần hồn bị diệt.

“Đây là nguy hiểm mà ngươi nói sao?” Long Hinh Nhi cười lạnh, hiện giờ, đến một nửa cũng không đi được, trận pháp đã nổ ra rồi.

“Tạm chống đỡ trước đi.” Các Thần Vương bên phe Tinh Cửu Nguyên có phần trầm nét mặt, nhanh chóng gom bảo vật, chống đỡ với thần quang.

“Lui.” Long Hinh Nhi đột nhiên nói.

“Bây giờ các ngươi thoái lui thì có ích gì, trận pháp đằng sau cũng đã nổ ra rồi, mọi người phải cùng nhau liên thủ, mới có cơ hội sống.” Các Thần Vương đều biến sắc, vội nói.

“Bọn ta không cần liên thủ!” Long Hinh Nhi cười lạnh một tiếng, rồi dần lùi về sau.

Bấy giờ, một đường thần quang truyền đến nhắm thẳng vào Hậu Thổ, Hậu Thổ khẽ nhíu mày dịch ánh mắt sang, thần quang chiếu tới tiêu tan ngay tắp lự, cũng may, những Thần Vương kia đều đang ngưng thần tập trung phòng ngự trước thần quang nên không chú ý đến, bằng không thật sự sẽ bị dọa chết.

Long Hinh Nhi dẫn người rút lui, thân ảnh uyển chuyển, khéo léo tránh né thần quang: “Trái ba bước, lùi mười bước...”

Long Hinh Nhi Khẽ ngâm nga từng tiếng, nàng hiểu rõ nơi này như trong lòng bàn tay, chỉ điểm cho nhóm người tránh khỏi thần quang một cách dễ dàng.

Các Thần Vương đều bận kháng cự với thần quang, không rảnh để quan tâm đến họ, những thần quang này quá mạnh, cho dù Thần Vương đỉnh phong, chỉ sơ sẩy một chút thì cũng mất mạng như chơi.

“Kiên trì giữ vững, cùng lắm chỉ một khắc nữa, thần quang sẽ biến mất.” Mấy vị Thần Vương nói.

“Ta thu các vị vào trước, thừa cơ vượt qua bọn họ.” Long Hinh Nhi nói.

“Được.” Ba vị Thần Vương Ngọc Long, Thánh Viên và Phượng Hoàng gật đầu.

Hậu Thổ lãnh đạm nói: “Ta thì không cần, bọn họ không nhìn thấy ta, những thần quang này không không làm gì được ta.”

Câu nói vừa dứt, thân ảnh Hậu Thổ đột nhiên biến mất, trong mắt bốn người Long Hinh Nhi, nàng tựa như trong suốt, lờ mờ phảng phất bay thẳng đến phía trước, bất kỳ Thần Vương nào cũng không nhìn thấy được nàng, thần quang cũng xuyên qua cơ thể nàng, không để lại thương tích gì, khiến bốn người nhìn đến xuất thần.

Công pháp gì thế này, lại có thể công kích không hình không bóng như vậy?

Bốn người rung động, nhưng cũng tỉnh táo rất nhanh, gia tăng cước lực đuổi theo.

Tốc độ Long Hinh Nhi cực nhanh, thân nàng biến thành một dòng ánh sáng, tới lui không ngớt trong thông đạo màu vàng.

“Người nào mà tốc độ nhanh quá vậy?”

Đám Thần Vương kinh ngạc, giữa cảnh hoảng loạn, bọn họ không dám xem xét tỉ mỉ, bởi vì có mấy Thần Vương lơ là đã bị thần quang xuyên thủng ngực, kết liễu sinh mạng.

Trận pháp bên trong thông đạo kim sắc bùng phát, sát cơ vô tận, mùi máu tanh nồng nặc, số Thần Vương bỏ mạng không phải con số nhỏ, các Thần Hoàng đứng bên ngoài đầy rẫy lo âu, thần sắc thuần một nét ngưng trọng.

Bọn họ đều hi vọng, các Thần Vương mất mạng kia không phải người của mình, nếu không thì cơ hội lần này lại uổng công vô ích rồi.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, không biết đến bao giờ mới có thể đi hết khu vực này, trận pháp mà chúng ta ghi lại, vẫn chưa đủ.” Có Thần Hoàng mở miệng nói.

Thái Vân Thần Hoàng không đáp lời, nói thật lòng, lần này nếu không vì trong lúc vội vã, lại thêm nhóm người Long Hinh Nhi biểu lộ chiến lực hơn người, Hoàng giả Bắc Vực tuyệt đối không để cho họ bước vào, vì thời gian nhóm người Long Hinh Nhi đến đây còn quá ngắn, nên không mấy thông tường trận pháp bên trong.

Chỉ mình Thái Vân Thần Hoàng biết đám người kia là mấy lão quái vật, còn những Thần Hoàng khác thì không hề hay biết, cho nên ông ta chỉ có thể ngậm miệng, chọn cách giữ yên lặng.

Những Thần Hoàng khác không biết chuyện, ai cũng cho rằng người của lão đã được đào tạo từ trước, ít nhiều cũng có hiểu biết về trận pháp bên trong, cộng thêm chiến lực cường đại, cho nên mới không nói gì, họ nghĩ rằng chỉ là do các Thần Vương bên trong đi thêm một đoạn đường mới, thông đến trận pháp mới.

Trận pháp kia vẫn luôn biến hóa, mỗi một lần đều không giống nhau, nhưng cũng chỉ có mấy loại như thế, cho nên bọn họ dùng mạng đánh đổi, để hiểu được một vài trận pháp.

Nhưng ở nơi sâu thẳm nhất kia, chưa một ai đặt chân đến, chỉ có Tinh Cửu Nguyên biết từng có Thần Vương bước vào và còn sống để truyền tin tức, chỉ đáng tiếc, sau khi vị Thần Vương kia truyền tin tức ra ngoài thì đã chết, bộ phận trận pháp ấy vẫn chưa mang ra ngoài.