Chương 1378 Long Đế Cung
Trong thông đạo, tốc độ nhóm Long Hinh Nhi cực nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua khá nhiều Thần Vương, trong mắt nhóm Thần Vương nọ, chỉ thấy có một dòng ánh sáng lướt qua, chưa kịp nhìn rõ nổi một bóng người nào thì đối phương đã mất tăm.
Hậu Thổ đến điểm cuối trước một bước, đó là một cánh cửa đá, bên trên khắc vô số hình vẽ về rồng, Long Hinh Nhi từ đằng sau đuổi đến, mặc cho thần quang phóng đến từ bốn phía, cũng không sao mảy may làm tổn thương được nàng.
“Đây là cửa vào bảo khố, cửa Long Đế Cung khi xưa.” Thần sắc Long Hinh Nhi trở nên phức tạp: “Biết bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng được nhìn lại.”
“Có cần mở ra không?” Hậu Thổ lạnh nhạt nói.
“Hiện ta không đủ sức mở nó.” Long Hinh Nhi khổ sở nói.
“Ta có thể.” Hậu Thổ rất bình tĩnh: “Ngươi muốn mở thế nào, phá bỏ nó hay đẩy cửa vào bình thường?”
Bốn vị Thần Vương nhóm Long Hinh Nhi: “...”
Đừng đả kích người khác như vậy được không, đứa con gái của Long Đế này không có cách phá cửa, còn ngươi muốn mở thế nào thì mở thế đó à? Sao Thần Ma của đạo tràng còn có cả đặc quyền này thế?
“Ta không cần mở cửa cũng có thể đưa các ngươi vào được.” Hậu Thổ nói thêm.
“...”
Long Hinh Nhi mất bình tĩnh, run giọng nói: “Như vậy cũng được sao?”
Long Đế Cung này của ta mà ngươi nói như không có gì vậy, chuyện bảo vật khi trước cũng vậy, ngươi ẩn thân sau thông đạo cũng có thể điều khiển cho những bảo vật ấy ra ngoài, còn đưa đến trước mặt tràng chủ một cách chuẩn xác nữa.
Được thôi, bọn ta bái phục, không hổ danh Thần Ma của đạo tràng, ngươi thuộc cấp bậc nào vậy? Sao còn lợi hại hơn Thần Đế thế kia?
Bọn họ không biết rằng đạo tràng chỉ hiển thị đến cấp Thần Đế, những cảnh giới kế sau thì không nói ra, kể cả công pháp cũng chỉ hiển thị đến cấp Thần Đế, cả thần thể và thần huyết cũng không hiển thị trọn vẹn mà chỉ đến cấp Thần Đế.
Chỉ một phần không hoàn chỉnh cũng đã cấp Thần Đế, bọn họ không sao tưởng tượng nổi, thật ra vị này là tồn tại khủng khiếp đến cấp bậc nào, bên trên Thần Đế, vẫn còn cảnh giới khác!
“Có thể chứ sao không.” Hậu Thổ hờ hững nói, đây chẳng phải chuyện gì khó, đừng nói đến việc đã qua lâu như vậy rồi, dù cho cha của ngươi có ở đây thì ta cũng có thể khiến ông ta quay vòng vòng!
“Vậy hãy đưa bọn ta vào đi, đừng mở cửa, một khi cửa đã mở thì những Thần Hoàng kia cũng có thể vào được.” Long Hinh Nhi nói.
Hậu Thổ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó truyền tin cho Giang Thái Huyền: “Tràng chủ, ta đưa họ vào Long Đế Cung, ngươi hãy khấu trừ thêm một trăm vạn nhé, khi ra ngoài lại trừ tiếp.”
“Ừm, bản tràng chủ đã biết rồi.” Giang Thái Huyền đáp.
Hậu Thổ nhẹ nhàng giơ tay, một đường thần quang truyền vào cơ thể bốn người, lại cũng rất nhạt mờ, tiếp theo nó trực tiếp xuyên qua cửa Long Đế Cung, vào thẳng bên trong.
“Cánh cửa này không có chút phản ứng nào sao?” Khóe miệng Long Hinh Nhi giật giật, cửa Long Đế Cung đó, vậy mà không có chút phản ứng nào hết!
Ba người Thánh Viên Vương càng không phải nói đến, nhanh chân đi xuyên qua cửa Long Đế Cung vào bên trong.
Bên trong Long Đế Cung vàng son rực rỡ, một viên quang cầu kim sắc treo trên cao, Long Hinh Nhi gầm một tiếng long ngâm, hóa thành thân rồng, bay đến hướng viên quang cầu kia, há miệng rồng nuốt lấy viên quang cầu kim sắc.
Vù
Sau khi nuốt quang cầu, Long Đế Cung nhẹ nhàng rung động, sau đó không có động tĩnh nữa.
“Vật này là một viên Long Châu của Long Hoàng.” Long Hinh Nhi mở miệng nói: “Nơi này chính là đại diện của Long Đế, các vị đi theo ta.”
Nhóm người vội vã theo chân Long Hinh Nhi rời khỏi đại điện, hướng đến một điện khác.
Nơi đây nền vàng gác ngọc, thần nguyên khí dày đặc thành sương, các bức điêu khắc hình rồng có thể thấy ở bên ngoài, còn có một số thần dược sinh trưởng, mọi người không chút do dự đào lấy ngay.
“Đằng trước chính là dược viên.” Long Hinh Nhi nói.
“Dược viên à?” Cả nhóm mừng rỡ.
“Chưa chắc đã còn thứ gì tốt, nói sao thì cũng đã nhiều năm rồi không ai lý đến.” Long Hinh Nhi nói.
“Biết đâu chừng cha của ngươi để lại đồ tốt gì đó cho ngươi thì sao.” Ngọc Long Thần Vương nói.
Long Hinh Nhi không đáp, nàng cũng đang ấp ủ kỳ vọng ấy, dẫu sao nơi này cũng là để chờ nàng đến cơ mà, vì sao năm xưa lại bắt nàng đi bế quan tu luyện Thái Dương Thái m, đến tận bây giờ nàng vẫn không sao hiểu được.
Vì sao để nàng mở Long Đế Cung vào lúc này, trong lòng nàng vẫn chưa sáng tỏ, năm đó vì sao Long Đế biến mất, vì sao thập nhị Long Hoàng mất tích, đủ loại nghi vấn, đều khiến nàng nôn nóng phải làm cho rõ ràng.
Bên trong dược viên toàn những cây thần dược sinh trưởng óng ánh thần quang, Thánh Viên Vương vui vẻ: “Quả nhiên cha của ngươi rất yêu thương ngươi, mười cây, cả mười cây thần dược Thần Hoàng!”
Bấy nhiêu phải đến mười triệu đấy!
“Như vậy có hơi ít, chúng ta đông người mà.” Ngọc Long Thần Vương bĩu môi.
Thánh Viên Vương cũng không vui nổi nữa, đúng thật, cả đám người cùng chia thì cũng chẳng được mấy đồng.
“Chắc mất cây thần dược này để dành cho ta đột phá thành Thần Hoàng.” Long Hinh Nhi nói.
“Đào lên đi, à phải, còn chỗ nào hay nữa thì mau đi đến đó đi.” Phượng Hoàng lão tổ nói.
Sau khi thu thần dược, Long Hinh Nhi lại đưa họ vào bảo khố của Long Đế Cung, không có thứ gì hay ho cả, nhưng cũng có mười khối khoáng thạch, đều cấp Thần Hoàng cả, trong đó có một viên đến cấp Thần Đế.
“Đây...” Long Hinh Nhi cau mày.
“Sao đấy?” Những người kia nghi hoặc.
“Quá ít, nhớ khi xưa Long tộc phồn vinh đến cỡ nào cơ chứ, chút đồ này tại Long tộc chỉ đủ cho một người dùng thôi.” Long Hinh Nhi nói: “Chắc hẳn khi xưa phụ thân ta đã đem đi rồi, không biết tại sao lại đem tất cả tài nguyên đi, chỉ chừa lại đủ cho một mình ta dùng.”
Mấy người tặc lưỡi, số này chỉ dành cho một người sao? Long tộc ngày xưa quả nhiên giàu có thật, nếu vào thời kì cực thịnh, vậy không biết phải nhiều tiền đến cỡ nào?