Chương 1380 Hỗn Độn đan
Cả nhóm bàn bạc xong xuôi bèn lập tức ngự không rời đi, thấy mấy vị Thần Vương bên phe Tinh Cửu Nguyên chỉ còn một hai vị vẫn đang cố gắng tiến lên trước, không khỏi cười lạnh.
“Cái đám kia sao chạy rồi thế, Thần Hoàng còn bảo chúng ta phải đi theo chúng.” Một vị Thần Vương nói.
“Một đám người mới đến thì có thể làm được gì? Gặp chút nguy hiểm đã bị dọa chạy rồi.” Một vị Thần Vương khác khinh thường nói: “Chúng ta nhanh một chút, dẫu cho chỉ tiến về trước được một khoảng, gục ngã dưới chân thần văn của trận pháp mới, cũng là một đại công.”
“Cũng phải, không biết Thần Hoàng nghĩ thế nào mà xem trọng cái người tên Long Hinh Nhi kia đến như vậy.” Thần Vương lẩm bẩm một câu rồi không nói thêm nữa, cẩn thận tiến lên.
Bốn người không có động tĩnh gì, mượn phép ẩn thân của Hậu Thổ, nhanh chóng rời khỏi đây.
Đến cách cửa thông đạo mấy trăm mét, mọi người mới hiện thân, nhẹ nhàng cẩn thận rời khỏi.
“Có người đến kìa.” Các Thần Vương vây bên ngoài kích động nói.
“Có người đến thật, người của ai thế kia, sao nhanh như vậy đã trở ra rồi?” Đám Thần Hoàng nhíu mày, mới qua bao lâu đâu cơ chứ, nửa ngày chăng? Như vậy có thể làm được gì, chẳng lấy được thứ gì cả thì có tác dụng gì?
“Như thế há chẳng phải quá hồ đồ hay sao, nhát gan như vậy thì làm nổi chuyện gì?” Có Thần Hoàng khinh thị.
“Kia là người của bản hoàng, có làm thế nào cũng không đến lượt các ngươi bình luận!” Thái Vân Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói.
Trong lòng ông ta cũng đầy nghi vấn, lúc trước đám lão quái vật kia còn nói chắc như đinh đóng cột kia mà, nói cái gì mà loại chuyện không thành vấn đề, sao nhanh như vậy đã trở ra rồi? Đợi lát nữa phải hỏi cho rõ mới được.
“Trong kia nguy hiểm quá, ta muốn nghỉ ngơi.” Long Hinh Nhi bước đến, lên tiếng đầu tiên.
“Đúng rồi đó, nguy hiểm quá đi mất, nhiều thần quang quá, Thần Vương đỉnh phong cũng không chống nổi.” Thánh Viên Vương cũng nói.
“Thái Vân, cái gọi là bảo đảm của ngươi đây sao?” Các Thần Hoàng Bắc Vực nổi trận lôi đình.
Đặc biệt là Cù Sơn và Liễu Tú Vân, bấy giờ cười lạnh: “Chiến lực mạnh thì có tác dụng gì, tâm tính tệ như vậy, không hiểu sao thành Thần Vương đỉnh phong được nhỉ?”
“Chuyện khi trước chỉ là trò lừa gạt chứ gì?” Cù Sơn lạnh giọng nói.
“Bản hoàng vẫn giữ nguyên câu nói, người của bản hoàng làm việc thế nào, không đến lượt các ngươi quản.” Sắc mặt Thái Vân Thần Hoàng tái xanh, tuy trong lòng có điều nghi hoặc nhưng lúc này cũng không thể hỏi ra miệng: “Nguy hiểm thì cứ nghỉ ngơi đi, có bản hoàng làm chủ.”
“Xem ra ngươi không cần cơ hội lần sau rồi!” Các Thần Vương Bắc Vực nói.
Thái Vân Thần Hoàng không đáp, dẫn theo họ rời đi, sau khi đi xa mười dặn, mới dùng vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Các ngươi làm gì thế, sao trở ra sớm như vậy?”
“Tiểu Thái Vân cứ yên tâm.” Long Hinh Nhi huơ tay nói: “Bọn ta lấy được đồ tốt rồi nên mới mang ra tặng cho ngươi đấy chứ.”
“Đồ tốt à? Đồ tốt gì vậy?” Thái Vân Thần Hoàng vội hỏi.
“Thần đan từ hàng thiên niên kỉ trước, cho đến nay vẫn giữ được dược lực hoàn hảo.” Long Hinh Nhi trầm giọng nói.
“Thần đan từ hàng thiên niên kỉ trước à? Vẫn giữ được dược lực hoàn hảo sao? Đan dược cấp Thần Đế chăng?” Thái Vân Thần Hoàng vui mừng, nôn nóng nói.
“Không phải, nhưng có thể xem là vậy.” Long Hinh Nhi nói.
“Nghĩ là sao?” Thái Vân Thần Hoàng ngờ vực.
“Đan dược này chính là Hỗn Độn đan do Long tộc luyện chế ra, có thể tôi luyện thần thể, thần hồn, thần huyết, là loại đan dược toàn năng đấy, hữu hiệu đối với tất cả Thần, bao gồm cả Thần Hoàng, thậm chí Thần Đế nữa!” Long Hinh Nhi thong thả nói: “Loại đan dược này ở bất kỳ thời đại nào cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, có năng lực nghịch thiên thay đổi thiên phú của Thần, không có tác dụng phụ!”
“Loại đan dược đó ở đâu? Thần kỳ đến như vậy à, có phương pháp luyện đan không?” Hô hấp Thái Vân Thần Hoàng trở nên gấp gáp, loại đan dược đặc biệt như vậy, nếu nói cấp Thần Đế cũng không quá đáng, bởi vì hữu hiệu với cả Thần Đế cơ mà!
“Nó là Hỗn Độn đan, tổng cộng có mười viên, ngay khi vừa tìm được, do bọn ta quá kích động nên mới chạy ra đây.” Long Hinh Nhi nói.
“Làm cách nào các ngươi tìm được vậy, lẽ nào đả thông được chỗ đó rồi sao?” Thái Vân Thần Hoàng lại hỏi.
“Vẫn chưa đả thông, trong thông đạo đó có ám cách, do bọn ta xây dựng khi xưa.” Long Hinh Nhi nói: “À thì, có không ít ám cách (*), cứ tưởng đâu đã không còn rồi, không ngờ vẫn nguyên vẹn.”
(*) vách ngăn bí mật
“Không ít ám cách à? Tốt quá rồi, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện Hỗn Độn đan, những ám cách kia chắc đều còn nguyên ở đó cả, các ngươi nhất định phải đem hết toàn bộ ra.” Thái Vân Thần Hoàng vội nói.
“Yên tâm đi, nếu ngươi chịu tìm kiếm thần dược cho bọn ta khôi phục, bọn ta nhất định giúp ngươi đem tất cả ra, đến khi đó cũng có thể đả thông chỗ ấy, còn với thực lực hiện giờ của bọn ta thì chưa đủ.” Long Hinh Nhi nói.
Ừm, loại đan dược siêu cấp thần kỳ ấy, ở đạo tràng có có giá năm vạn nguyên điểm Thần Ma một viên, không có tiền thì khỏi mua, ngươi hỏi cách luyện chế à? Đi hỏi tràng chủ đi.
“Không thành vấn đề.” Thái Vân Thần Hoàng kích động nhìn Hỗn Độn đan, sau đó lên tiếng cam đoan.
Thái Vân Thần Hoàng kích động trong lòng, muốn nhờ họ trở vào đó chuyến nữa, đem thêm mấy viên Hỗn Độn đan ra.
“Tiểu Thái Vân à, tuy rằng mấy người bọn ta hiểu rõ về nơi này, nhưng khi xưa do nhiều người cùng xây, muốn lấy được Hỗn Độn đan, e rằng rất hao công tổn sức, thậm chí có thể bị thương.” Thánh Viên Vương than thở.
“Vậy phải làm thế nào?” Thái Vân Thần Hoàng nóng ruột, đan dược của hàng thiên niên kỉ trước cơ mà, nếu thật sự có công dụng thần kỳ như những gì họ nói, vậy cực kỳ hữu dụng đối với ông ta.
“Rất đơn giản, giúp họ cũng khôi phục đến cấp Thần Vương.” Long Hinh Nhi nói: “Chỉ khi họ cũng khôi phục rồi, bọn ta mới có thể thi triển thủ pháp, lấy được nhiều Hỗn Độn đan hơn, thậm chí đả thông nơi đó.”
Thái Vân Thần Hoàng buồn rầu, nói đi nói lại, vẫn xoay quanh vấn đề tài nguyên.
“Ngươi thử dùng Hỗn Độn đan kia đi, xem thử hiện quả thế nào.” Long Hinh Nhi lại nói.
“Cũng được.” Thái Vân Thần Hoàng gật gật đầu, uống một viên Hỗn Độn đan.