← Quay lại trang sách

Chương 1390 Con đường luyện đan

“Một kiếm này...”

Sắc mặt ba vị Hoàng giả thay đổi, không chỉ là hai Hoàng, còn có Trung Hoàng, trên mặt đồng loạt hiện lên một vẻ hoảng sợ.

Một kiếm này dã vượt ra khỏi cực hạn của Thần Hoàng, mà là chiêu kiếm của Thần Đế chí cao vô thượng!

Thần giới sớm đã không có Thần Đế, ngay cả công pháp cấp Thần Đế cũng thất truyền, võ học cấp Thần Đế càng là, bây giờ Đông Hoàng sao lại?

Hai vị Hoàng giả hét dài một tiếng, thần lực tuôn ra cuồn cuộn, liên thủ ứng phó, cùng nhau ngăn cản một kiếm này.

Oanh

Thông Thiên Kiếm chém xuống, hư không sụp đổ, hư không loạn lưu vừa dũng mãnh tiến ra, trực tiếp bị dư âm của kiếm khí lắng lại, thần lực của hai vị Thần Hoàng trong nháy mắt sụp đổ, thân ảnh đụng vào trong hư không vỡ vụn, thần huyết kim sắc rơi xuống từ trên trời.

Một kiếm bại hai hoàng, thần kiếm rung động, kiếm quang ngàn trượng chỉ còn lại một tia kiếm quang, thiên uy vẫn nồng đậm như cũ, kiếm ý ngang trời cuồn cuồn tiếp đất, thu nạp sức mạnh thiên uy.

Đông Hoàng chặp ngón tay lại như kiếm, thần kiếm chấn động, muốn tái khởi sát cơ.

“Đông Hoàng, đủ rồi.” Trung Hoàng lên tiếng, giờ phút này thần sắc của hắn cực kỳ nghiêm trọng, một kiếm này, hắn cũng không tiếp nổi.

“Trung Hoàng lo lắng quá.” Đông Hoàng mỉm cười, sắc mặt lạnh nhạt: “Bản hoàng chỉ là muốn kiếm chuyện để khoe khoang một chút thôi.”

“...”

Khoe khoang? Mẹ nó, ngươi khoe khoang sao lại bắt bọn ta để luyện tay? Hai vị Thần Hoàng đi ra từ trong hư không, thiếu chút tức hộc máu.

Sắc mặt Đông Hoàng thờ ơ, quay người rời đi, mặc dù hai vị Thần Hoàng chiến bại, nhưng thương thế không nghiêm trọng lắm, ông ta vẫn chưa mạnh đến mức có thể dùng một chiêu hạ gục hai vị Thần Hoàng đỉnh phong.

Quay người tiến vào trong phòng, Đông Hoàng nhìn người ở đây xong, thần thái vẫn thờ ơ như cũ, trực tiếp tiến vào mật thất.

Vừa vào mật thất, thần sắc thờ ơ của Đông Hoàng đột nhiên biến đổi, một vệt máu từ khóe miệng tràn ra, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi: “Chiêu thức của Thần Đế, không hổ là chiêu thức của Thần Đế, bản hoàng cưỡng ép thi triển, lại có phản phệ lớn như thế, nhắc tới cũng là lòng tham của bản hoàng, muốn cưỡng ép tiếp nhận thiên uy, cảm ngộ cảnh giới vô thượng.”

Nếu như ông ta không cưỡng ép tiếp nhận thiên uy, mượn nhờ sức mạnh của thiên địa, cũng không cách nào một lần đánh bại hai Hoàng, khi thể hiện ra chiến lực mạnh mẽ như thế, ông ta cũng muốn thừa cơ cảm ngộ thiên uy, để cầu nhìn trộm cảnh giới Thần Đế.

“Không biết Tiểu Hàm Hàm tìm đâu ra chiêu thức của Thiên Đế, xem ra nó giấu giếm ta không ít chuyện.” Trong lòng Đông Hoàng hơi động, sau khi bình phục thương thế trong cơ thế, lại sửa soạn một phen, lúc này ông ta mới đi ra ngoài.

Thông Thiên Kiếm kia chính là do Tiểu Hàm Hàm cho, về phần ông ta sáng chế à? Ông ta vẫn chưa có bản lĩnh này.

“Đông Hoàng.” Ba vị Thần Hoàng đỉnh phong không đi, trông thấy Đông Hoàng ra, trong lòng đều đang tự mình suy tư điều gì đó.

Đông Hoàng biết được suy nghĩ của bọn họ, có lẽ đang suy đoán mình cũng bị thương, nhưng không có phủ nhận, thôi động chiêu thức Thần Đế mà không có một chút tác dụng phụ, đó là không có khả năng, dù sao bọn họ còn chưa tới cảnh giới đó.

“Ba vị, bản hoàng biết ý đồ các ngươi đến đây, việc này can hệ trọng đại, theo bản hoàng đến mật thất nói chuyện.” Đông Hoàng mở miệng nói.

“Cũng được.” Ba vị đỉnh phong Hoàng giả gật đầu, theo Đông Hoàng tiến vào mật thất bế quan.

Bốn vị Hoàng giả vào mật thất, Đông Hoàng lại có một tia nghi hoặc: “Vậy mà Bắc Hoàng không đến nhỉ?”

“Không có.” Trung Hoàng lắc đầu, nói thẳng: “Bản hoàng đưa tin cho hắn, hắn nói đang bế quan đến thời khắc mấu chốt, không thể xuất quan.”

“Không thể xuất quan? Chẳng lẽ lại, Bắc Hoàng đã lĩnh ngộ được cảnh giới Thần Đế sao?” Đông Hoàng kinh ngạc nói.

“Lĩnh ngộ này, hẳn là Đông Hoàng mới phải?” Trung Hoàng cười nhạt nói: “Chiêu thức của Thần Đế mà Đông Hoàng cũng thi triển được, ngày bước lên vị trí tối cao, sợ là không còn xa phải không?”

Đông Hoàng lắc đầu: “Các ngươi quá bản hoàng rồi, chỉ là may mắn, tuy ta sáng chế ra một chiêu, nhưng khoảng cách đến Thần đế chí cao, vẫn kém xa như cũ.”

“Cho dù như thế, Đông Hoàng cũng đi trước bọn ta.” Tam Hoàng không ngừng hâm mộ, chiêu thức của Thần Đế, có một chiêu này chính đòn sát thủ, dù có biết rõ, bọn hắn cũng không cách nào phá giải.

“Các ngươi cũng không cần hâm mộ, đây chỉ là một trong các thành tựu bản hoàng sau khi bế quan ngàn vạn năm.” Đông Hoàng khoát tay nói, thần sắc rất bình tĩnh, giống như là đang nói một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Ba vị Thần Hoàng đau răng, đây chỉ là một trong các thành tựu bế quan sao? Đến cùng trong lúc ngươi bế quan đã thu hoạch bao nhiêu? Tại sao bọn ta đều không tiến bộ gì cả?

“Bản hoàng sở dĩ có thể sáng chế chiêu thức của Thần Đế, quả thật là nhờ thần hồn của bản hoàng thông suốt hơn, có thể nhìn thấy pháp tắc thiên địa vận chuyển.” Đông Hoàng nói.

“Đông Hoàng, ngươi nói đùa đúng không?” Sắc mặt ba vị Hoàng giả đại biến, có thể nhìn thấy pháp tắc thiên địa vận chuyển? Ngươi xem thiên địa là nhà ngươi, ngươi có thể nhìn thấy sao?

“Bản hoàng không hứng thú nói đùa với các ngươi.” Đông Hoàng ngạo nghễ nói một câu: “Bản hoàng tiềm tu nhiều năm, hiện tại đã đi lên một con đường khác.”

“Con đường gì? Nối thẳng đến Thần Đế sao?” Tam Hoàng kích động.

“Con đường luyện đan!” Đông Hoàng kiêu ngạo nói.

“...”

Mẹ nó ngươi đang đùa ta chắc, luyện đan à? Mẹ nó, luyện đan có thể luyện ra chiêu thức của Thần Đế hả? Ngươi đây không phải luyện đan, mà là luyện võ phải không? Dù ngươi nói mình nghiên cứu rất nhiều võ học hay trộm công pháp của bọn ta, bọn ta đều sẽ tin, nhưng ngươi nói luyện đan ư?

Tại sao ta lại có cảm giác ngươi đang lừa bọn ta vậy?