← Quay lại trang sách

Chương 1472 Tiến sĩ Thái Thượng Lão Quân

Tràng chủ." Nhóm Long Đế vui vẻ nhìn Giang Thái Huyền, giữ chặt đao kiếm trong tay, còn xiên thịt thì ném cho Giang Thái Huyền: "Đa tạ tràng chủ truyền dạy bí pháp, bọn ta đã thấy được tương lai phát tài rực rỡ rồi."

Giang Thái Huyền gật đầu: "Vậy các ngươi mau bắt mãnh thú Hỗn Độn về cho bản tràng chủ, bản tràng chủ đã hết thịt ăn rồi."

Nhóm Long Đế gật đầu, sau đó lại tiếp tục mang theo chiếc bình tiến vào Hỗn Độn, lần này họ còn mời Hậu Thổ tới để chia nhau hành động, nếu Lão Quân cũng tới thì ba phương thế lực này cũng không cần tranh nhau thuê nữa, vì dù sao cũng đều là ba tôn Thần Ma Tiên Thiên.

Giang Thái Huyền không nhiều lời về việc cho thuê Lão Quân, nhưng bọn họ đều có dự tính này trong đầu, thế là Liên Minh Ngũ Hoàng ở lại, chuẩn bị về Thần giới tìm Lão Quân.

Giang Thái Huyền thấy Thiên Đạo vẫn còn nấn ná ở đây, bèn đi qua đó: "Thiên Đạo, chúng ta thương lượng một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Đưa tinh hạch Thái Dương Tinh cho ta, miễn phí ấy, thế nào?" Giang Thái Huyền hỏi, nếu bán thì vật này sẽ không tới tay hắn mà sẽ rơi vào tay đạo tràng.

"Tinh hạch Thái Dương Tinh rất quan trọng, nếu không có tinh hạch Thái Dương Tinh thì phẩm cấp của Thái Dương sẽ bị sụt giảm không ít, nếu như không có Thái Dương, vậy chẳng phải Thần giới sẽ chìm vào bóng tối mãi mãi sao?" Thiên Đạo tỏ ý từ chối.

"Chỉ cần tinh hạch thôi, ta muốn đưa người khác dùng khi tu luyện." Giang Thái Huyền vội giải thích: "Tinh hạch Thái m Tinh cũng không còn, ngươi còn tiếc tinh hạch Thái Dương Tinh à?"

"Ta được lợi gì?" Thiên Đạo lại mở miệng.

"Sau này có cơ hội, sẽ cho ngươi đích thân kiếm tiền, thế nào?" Giang Thái Huyền lên tiếng: "Bản tràng chủ nghĩ cách giúp ngươi, miễn phí."

"Không đủ, nếu có Đạo Cảnh đánh tới đây, ngô muốn đạo tràng cũng phải ra tay giúp đỡ." Thiên Đạo đáp.

"Chỉ cần đưa tiền, đạo tràng sẽ hỗ trợ, bản tràng chủ đảm bảo tới lúc đó ngươi sẽ được ưu tiên thuê cường giả, người khác không được ưu tiên thế này đâu, ngay cả quỳ xin trước cửa đạo tràng cũng không được." Giang Thái Huyền hứa hẹn.

"Được." Vốn Thiên Đạo còn muốn tiếp tục trả giá, nhưng nhìn thấy tên này nhất quyết không chịu miễn phí, nên chỉ đành đồng ý, lỡ hắn ép quá mà dẫn cả Thần Ma đạo tràng đi cướp tinh hạch thì Thiên Đạo cũng chẳng biết xoay sở thế nào.

"Để ta hỏi đã." Giang Thái Huyền truyền âm cho Hằng Nga: "Bây giờ đưa tinh hạch Thái Dương Tinh cho ngươi, được không?"

"Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, chờ ta khôi phục tới Thần Đế trước, Thái Dương có thể khắc chế ta, nếu tùy tiện lấy tinh hạch khi chưa hồi phục tới cấp Thần Đế thì ta sẽ bị thương." Hằng Nga trả lời.

"Vậy được, chờ ngươi khôi phục tới Thần Đế, ta sẽ bảo Thiên Đạo đưa tinh hạch Thái Dương Tinh cho ngươi." Giang Thái Huyền đồng ý, sau đó nói với Thiên Đạo thêm hai ba câu để quyết định chuyện này.

Thần giới, căn cứ nghiên cứu khoa học.

Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, hoang mang nhìn Trần Hân Nghiên, nghe nàng nói cái gì mà khoa học, gen, chất xúc tác, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Ta trở thành ông tổ khoa học, nhà khoa học vĩ đại nhất hồi nào thế?

Tràng chủ, ngươi đường có đặt bừa biệt danh cho ta được không? Thánh Nhân cũng đâu phải toàn năng, giờ ta phải để mặt mũi ở đâu đây?

"Tổ Khoa Học vĩ đại, tiến sĩ Thái Thượng Lão Quân, chẳng hay ngươi có thể diễn giải về tầm vĩ đại của đạo khoa học cho hậu bối bọn ta nghe không?" Trần Hân Nghiên mong chờ nói, hai mắt nàng rực lửa, chỉ muốn nuốt luôn Thái Thượng Lão Quân vào bụng.

Ta nói cho các ngươi nghe về luyện đan với cách nhóm lò, được không?

Suýt chút nữa Thái Thượng Lão Quân đã kéo phựt cả chòm râu xuống luôn, tràng chủ chết tiệt, tại sao ngươi không nói cho ta biết ta còn có cái danh Tổ Khoa Học này?

"Lão Quân đại nhân, Lão Quân đại nhân."

Một giọng nói gấp gáp vang lên, người của Liên Minh Ngũ Hoàng chạy ào vào: "Lão Quân đại nhân, đi làm thần đèn Hỗn Độn với bọn ta."

"Hỗn Độn? Thần đèn?" Thái Thượng Lão Quân vừa nghe tới Hỗn Độn thì vui mừng, nhưng sau đó sắc mặt lại trở nên đen sì.

"Tràng chủ ngươi đang chơi lão đạo phải không?" Thái Thượng Lão Quân không nhịn được nữa, bèn lập tức liên lạc với Giang Thái Huyền: "Ngươi áp cái danh Tổ Khoa Học lên người ta hồi nào thế hả? Lão đạo không nói chuyện này nữa, nhưng bây giờ ngươi lại còn bảo lão đạo làm thần đèn?"

Lão đạo mệt mỏi quá, ngay cả một chút mong mỏi cuối cùng khi tới dị giới cũng biến mất hết sạch, lão đạo đã mơ được tới dị giới không biết bao nhiêu lần, bây giờ giấc mơ này cũng đã bị ngươi quậy cho tan tành.

Giang Thái Huyền sững người, sắc mặt có chút hổ thẹn, nhưng ngay sau đó đã biến mất tăm: "Lão Quân, người ta đã trả tiền thuê rồi, trước nay đạo tràng chưa từng thất bại lần nào, ngươi đừng có phá hủy bảng hiệu của đạo tràng."

Thái Thượng Lão Quân thình lình dùng sức một cái, râu rơi lả tả, ông ta nhe răng trợn mắt, không thể phá vỡ bảng hiệu, rõ ràng là ngươi đẩy một đống rắc rối lên đầu lão đạo, bây giờ lại quay sang trách ta?

"Lão Quân là Tổ Khoa Học vĩ đại, sao có thể đi làm thần đèn gì đó chứ, bọn ta trả tiền thuê trước rồi." Trần Hân Nghiên lạnh lùng nhìn bọn họ, không thèm nể mặt chút nào: "Trừ phi giúp bọn ta giải được vấn đề khó nhằn không khoa học, bằng không các ngươi đừng hòng mời Lão Quân đi."

"Đó là vấn đề khó khăn gì, Lão Quân mau giải quyết đi, sau đó theo bọn ta đi làm thần đèn." Tứ Hoàng giục.

Thái Thượng Lão Quân thở dài, sao các ngươi lại có lòng tin với ta thế?

"Lão Quân, đến tận bây giờ bọn ta vẫn chưa giải quyết được các vấn đề về chất xúc tác thần dược, gen và cả trồng trọt trong hư không nữa, mong Lão Quân có thể giải đáp." Trần Hân Nghiên đưa một chồng giấy đầy ụ qua, bên trên có ghi vô số câu hỏi.

Lão Quân: "Để lão đạo nghĩ xem."

"Lão Quân, ngài là Tổ Khoa Học, chẳng phải ngài phải biết những chuyện này từ lâu rồi à?" Trần Hân Nghiên nghi hoặc.

"Thời gian lâu quá, bây giờ trong đầu lão đạo hơi mơ hồ." Thái Thượng Lão Quân bình tĩnh cầm một tờ giấy lên, là vấn đề về trồng trọt thần dược.

"Thần minh còn có thể quên chuyện trước kia do qua quá nhiều năm hả?" Trần Hân Nghiên nhỏ giọng thì thầm, mặt Lão Quân hơi hồng lên một tí, ông ta vội vàng đọc câu hỏi.

Tứ Hoàng cũng không hối thúc nữa mà nhẫn nại chờ Lão Quân hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rời đi với bọn họ.