Chương 1477 Ngọn nguồn mọi chuyện
Nhác thấy Thanh Nữ sắp nổi đóa, thần sông Hỗn Độn lại mỉm cười: "Xét thấy sự thành thật của ngươi, bản thần sẽ cho ngươi một nguyện vọng."
Lúc này Thanh Nữ mới bình tĩnh lại, nàng lấy một phiến đá ra, kích động nói: "Ngươi có biết Thanh Thiên Thánh Thần không? Chính là vị được khác trên miếng đá này này, ngươi có biết Thanh Thiên Thánh Thần đi đâu không?"
"Nguyện vọng của ngươi chính là hỏi ta vấn đề này?" Thần sông Hỗn Độn sửng sốt.
"Đúng vậy." Thanh Nữ gật đầu liên tục, mong chờ nhìn người nọ.
"Không biết, cáo từ!" Sắc mặt thần sông Hỗn Độn khẽ biến, sau đó quả quyết lắc đầu, trực tiếp chui xuống lòng sông.
Thanh Nữ: "..."
Ngươi giả bộ cho giống thật một tí được không? Rõ ràng là ngươi biết!
"Đứng lại, thần đèn Hỗn Độn cầu gì được nấy, ngươi thân là hóa thân của thần đèn, chẳng lẽ lại nói không giữ lời, đạp vỡ danh tiếng của thần đèn?" Thanh Nữ vội vàng mở miệng, thần lực trong cơ thể bạo phát vây lấy bốn phương tám hướng.
"Cô nương thành thật này, bản thần thật sự không biết." Thần sông Hỗn Độn khựng lại, bất đắc dĩ nói.
"Không, nhìn vẻ mặt của ngươi, chắc chắn ngươi biết." Thanh Nữ khẳng định: "Ngươi đã nói sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ta, ngươi muốn nuốt lời sao? Ngươi là hóa thân Thánh Thần đấy!"
Hóa thân của Thánh Thần thì sao? Con mẹ nó chuyện này có phải ta đồn đâu, ta là Đông Hoàng, Tử Vi Thần Đế, ta cũng chỉ thuê có mỗi đại nhân ở đạo tràng thôi mà, giờ ngươi chịu bỏ tiền ra thuê thì ngươi cũng có thể vác cái danh hóa thân này chạy khắp nơi đó thôi.
"Thôi được, nếu ngươi thật sự muốn biết, vậy bản thần chỉ đành nói cho ngươi hay." Đông Hoàng thở dài, tử khí càng thêm dày đặc, chuẩn bị bắt đầu nói nhảm.
"Thần sông Hỗn Độn, xin ngài chờ đã, hai vị bằng hữu của ta sắp qua đây, bọn họ cũng nghe chung." Thanh Nữ nhanh chóng liên hệ với Thanh Sơn và Thanh Vân.
"Được, có điều các ngươi phải nhanh lên, bản thần muốn đi ngủ." Đông Hoàng thờ ơ nói, còn trâm cài Hỗn Độn thạch, ông ta sẽ không đời nào trả lại.
Thanh Sơn và Thanh Vân nhanh chóng chạy tới, chờ Đông Hoàng nói cho bọn họ biết hướng đi của Thanh Thiên Thánh Thần với Thanh Nữ.
"Các ngươi muốn biết từ căn nguyên của vấn đề hay chỉ muốn biết hướng đi của Thanh Thiên?" Đông Hoàng bình tĩnh hỏi.
"Nghĩa là sao?" Ba người sửng sốt, nghi ngoặc nhìn ông ta.
"Nguồn gốc vấn đề phải nói từ khi Thanh Thiên sinh ra, nguyên nhân vì sao Thanh Thiên rời đi cũng là một trong số đó, còn nếu chỉ hỏi hướng đi của Thanh Thiên thì ta có thể nói cho các ngươi biết chỉ trong một câu." Đông Hoàng đáp.
"Xin tiền bối kể rõ ngọn nguồn." Ba người vội lên tiếng, đương nhiên bọn họ phải biết rõ ràng nguyên nhân kết quả của chuyện này chứ, hơn nữa bọn họ chỉ biết Hỗn Độn sinh ra Thanh Thiên Thánh Thần, chứ không biết sinh ra bằng cách nào.
"Vậy được." Đông Hoàng gật đầu, nhớ lại những nội dung trong cuốn sổ con mà Giang Thái Huyền đưa: "Chuyện này phải nói từ kỷ nguyên Hỗn Độn lâu đời nhất, khi đó, Hỗn Độn chỉ là một mảnh hư vô, toàn bộ không gian Hỗn Độn đều vắng ngắt, không có bất kỳ sinh linh nào, mà chỉ có một vài bảo vật kỳ lạ được sinh ra."
"Trong số đó có một đóa Thanh Liên (*) Hỗn Độn, hoa nở ba mươi sáu phẩm, Thanh Liên nở rộ, xuất hiện một quả trứng khổng lồ, thai nghén một sinh mệnh kỳ lạ..."
(*) hoa sen xanh
"Thanh Thiên Thánh Thần!" Ba người kích động.
"Không, đó không phải Thanh Thiên." Đông Hoàng lắc đầu: "Người mà tam thập lục phẩm Thanh Liên Hỗn Độn sinh ra chính là Bàn Cổ."
"Bàn Cổ?" Ba người ngơ ngác.
"Nghe ta nói tiếp, các ngươi sẽ hiểu thôi." Đông Hoàng giơ tay tỏ ý bảo bọn họ yên lặng: "Trong Hỗn Độn không chỉ có mỗi tam thập lục phẩm Thanh Liên Hỗn Độn mà còn có các bảo vật như Hỗn Độn Châu, Không Tâm Thụ (*), bên trong những bảo vật này đều thai nghén Thần Ma, được xưng là Thần Ma Hỗn Độn."
(*) cây rỗng ruột
"Hỗn Độn chí bảo ba ngàn kiện, Thần Ma Hỗn Độn ba ngàn vị, Thanh Thiên Thánh Thần chính là một trong số đó, ba ngàn Thần Ma ra đời, hấp thụ năng lượng Hỗn Độn để tu luyện, Hỗn Độn chính là nhà và quê hương của bọn họ."
"Trong Hỗn Độn không có khái niệm thời gian, không biết qua bao lâu, Thần Ma có sức tàn phá đứng đầu trong ba ngàn Thần Ma liên hợp hơn hai ngàn Thần Ma khác nhằm tiêu diệt các Thần Ma Hỗn Độn còn lại để độc chiếm Hỗn Độn, tập hợp máu tươi của ba ngàn Thần Ma Hỗn Độn, lập nên ba ngàn đại đạo."
"Nói đến đây không thể không nhắc tới một điểm, đó là tu vi của mỗi một vị Thần Ma Hỗn Độn đều không giống nhau, thế nên ba ngàn đại đạo cũng có lời truyền rằng trong ba ngàn Thần Ma, Bàn Cổ là mạnh nhất, còn thực lực của Thanh Thiên Thánh Thần cũng chỉ tới tầm trung."
Vẻ mặt ba người cực kỳ không cam lòng, sao thực lực của Thánh Thần nhà bọn họ chỉ xếp ở tầm trung được chứ? Trong lòng bọn họ, Thanh Thiên Thánh Thần là vô địch, là đấng toàn năng.
"Các ngươi đừng nên tức giận, lời bổn tọa nói đều là sự thật." Đông Hoàng thờ ơ.
"Ngài nói tiếp đi." Sắc mặt Thanh Nữ trắng bệch, khẩn trương lên tiếng: "Vậy Thanh Thiên Thánh Thần đã chọn bên nào?"
"Bàn Cổ muốn bảo vệ Hỗn Độn, Thanh Thiên Thánh Thần cũng vậy, bọn họ liên thủ với nhau chống lại hơn hai ngàn vị Thần Ma Hỗn Độn." Trên mặt Đông Hoàng lộ vẻ hoài niệm và kính phục: "Chỉ đáng tiếc, những Thần Ma Hỗn Độn kia đã coi thường Bàn Cổ."
"Thực lực của Bàn Cổ quá cao, người đứng trên Thanh Liên Hỗn Độn, tay cầm Bàn Cổ Phủ (*) càn quét Thần Ma Hỗn Độn, dẫn dắn Thanh Thiên Thánh Thần và chúng Thần Ma bình định chiến loạn ở Hỗn Độn, nhưng tuy bọn họ đã dẹp yên Hỗn Độn, song cũng đã tạo ra thương tổn không thể khôi phục cho Hỗn Độn."
(*) búa rìu
"Các ngươi có thể hiểu như là một Đạo Cảnh, Thần Đế khai chiến ở Thanh Thiên đại thế giới của các ngươi." Đông Hoàng cảm thấy bản thân miêu tả không đủ rõ ràng, bèn mở miệng bổ sung.
Ba người tưởng tượng một lúc, sắc mặt ai nấy cũng tái nhợt, nếu là như vậy thật thì kết quả chỉ có một - Thanh Thiên đại thế giới sẽ sụp đổ!