Chương 1488 Mặc Lân tộc
Giang Thái Huyền tu luyện một lúc bèn quay về Thần giới, các thần minh các cũng lũ lượt kéo về, do không thu hoạch được gì nên ai cũng có vẻ thất vọng.
"Tràng chủ, ta phát hiện được một chỗ không ổn." Thánh Viên Vương nặng nề đi tới, sắc mặt cực kỳ sầu lo.
"Sao thế?" Giang Thái Huyền nhíu mày.
"Hỗn Độn của nơi đó dao động giống như bị cái gì đó hấp thu vậy, gần chỗ đó còn có mấy gốc thần dược, lúc ta hái chúng thì có cảm giác vừa bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, nên đã nhanh chóng chạy về đây, còn gọi cả Hậu Thổ đại nhân tới." Thánh Viên Vương cười khổ.
"Ồ? Nơi đó ở đâu, ngươi còn nhớ không? Có thể đưa bản tràng chủ qua đó không?" Giang Thái Huyền nhướng mày, nếu là mãnh thú Hỗn Độn, thì e là mấy con thú không có linh trí đó đã trực tiếp động thủ từ lâu.
Theo như lời Thánh Viên Vương nói, đối phương chỉ chú ý tới ông ta chứ không động thủ, nếu không phải bị năng lượng nào đó hạn chế thì chính là đối phương có thần trí, và đang quan sát ông ta.
"Được, nơi đó hơi xa một chút, muốn đi tới đó cũng khá nhanh nhưng có thể sẽ gặp nguy hiểm." Thánh Viên Vương đáp.
"Chuyện này đơn giản." Giang Thái Huyền bình tĩnh nói: "Mời Hậu Thổ đi một chuyến với chúng ta là được."
Có Hậu Thổ đại nhân bên cạnh thì không cần lo bất cứ nguy hiểm gì, trừ phi xuất hiện Thánh Nhân, bằng không cho dù là Đạo Cảnh đỉnh phong thì cũng chỉ có thể bó tay chịu trận.
Thánh Viên Vương thở phào nhẹ nhõm, Hỗn Độn quá nguy hiểm, nếu không phải do cảm ứng được nguy cơ thì ông ta sẽ tiếp tục tiến sâu vào trong để điều tra, chứ không phải là liên lạc với Hậu Thổ, sau đó gấp rút chạy về tìm Giang Thái Huyền.
Chẳng bao lâu sau Hậu Thổ đã tới nơi, ba người cùng nhau tiến vào Hỗn Độn, đi về nơi mà Thánh Viên Vương đã nói.
Rất nhanh sau đó, ba người phát hiện Hỗn Độn đang lưu động, hơn nữa tốc độ của nó còn cực kỳ nhanh, cho dù là Thần Đế cũng không có cách nào đứng vững được.
"Lúc đó ta bị Hỗn Độn xô tới như thế này đấy." Thánh Viên Vương lên tiếng.
Hậu Thổ gật đầu, giữ chặt hai người rồi bước vào vùng Hỗn Độn đang chảy xiết, không phản kháng mà để cho Hỗn Độn kéo đi.
Năng lượng Hỗn Độn nhanh chóng lưu chuyển, Giang Thái Huyền chỉ cảm thấy mọi vật trước mắt nhoáng lên một cái, tiếp đó tất cả đã dừng lại ngay lập tức, hắn lảo đảo cả ngươi, may mà có Hậu Thổ đỡ hắn đứng vững.
"Chính là chỗ này." Thánh Viên Vương chỉ về phía trước.
Chỉ thấy phía trước xuất hiện một vòng xoáy Hỗn Độn, tất cả những dòng chảy Hỗn Độn kia đều chảy hết về vòng xoáy đó.
Hai mắt Hậu Thổ tỏa ra quỷ khí âm u, đồng thời tung ra một chưởng, cỗ quỷ khí nọ vọt thẳng vào trong cơ thể hai người, sau đó tập trung tại đôi mắt, vòng xoáy Hỗn Độn trước mặt bất chợt xuất hiện dị tượng, ba sinh linh quái dị trong vòng xoáy đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Mà đằng sau vòng xoáy lại là một mảnh hư vô không nhìn thấy điểm cuối.
"Cút ra đây!" Hậu Thổ quát, một cỗ năng lượng vô hình tràn lan, ba sinh linh kỳ lạ lập tức phun máu xối xả như bị trọng thương, sau đó trực tiếp ba ra ngoài, té nhào trước mặt ba người.
"Các, các ngươi là ai?" Ba sinh linh kỳ lạ kinh hãi nhìn Hậu Thổ, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Vì đều dùng thần hồn để nói chuyện nên ba người có thể nghe hiểu, Giang Thái Huyền nhíu mày: "Các ngươi là ai? Sinh linh sống trong Hỗn Độn?"
"Các ngươi không phải sinh linh của Hỗn Độn?" Sinh linh quái dị đáp: "Sao các ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"
Ba sinh linh này trông rất là kỳ lạ, hình người, toàn thân được một lớp vảy màu xanh sẫm bao bọc, chỗ khớp xương có gai ngược, hai tay thì như vuốt thú, ngón tay rất dài.
"Bọn ta là người của Thanh Thiên đại thế giới." Giang Thái Huyền cao ngạo nói: "Thanh Thiên đại thế giới do Thanh Thiên Thánh Thần tạo ra."
"Thanh Thiên đại thế giới? Thì ra là các ngươi, bọn ta không có bước vào phạm vi của Thanh Thiên đại thế giới, sao các ngươi lại động thủ với bọn ta?" Sinh linh kỳ lạ cảm thấy cực kỳ oan uổng: "Đây là địa bàn của bọn ta, các ngươi mau đi đi, bằng không đừng trách bọn ta liên lạc với trưởng lão."
"Địa bàn của các ngươi?" Giang Thái Huyền nhíu mày cười lạnh: "Hỗn Độn không có chủ, từ khi nào chỗ này lại có chủ nhân?"
"Bọn ta là Mặc Lân tộc, vốn là dân du mục sinh sống trong Hỗn Độn, là do Thanh Thiên đại thế giới các ngươi thiếu hiểu biết, chỉ tử thủ ở Thanh Thiên đại thế giới mà không chịu tiếp xúc với bên ngoài." Sinh linh quái dị khinh thường: "Tốt nhất là các ngươi mau rời đi nhanh lên, bằng không một khi trưởng lão tộc ta phát hiện thì các ngươi có muốn chạy cũng chạy không được."
Tự biết bản thân không phải là đối thủ của Hậu Thổ, sinh linh quái dị chỉ còn cách mượn uy danh của trưởng lão, mong rằng có thể hù dọa bọn họ.
Giang Thái Huyền nhướng mày, ba tên Mặc Lân tộc này chỉ là Thần Hoàng trung kỳ, cũng không phải mạnh lắm, có điều thân là dân du mục trong Hỗn Độn, chắc hẳn biết rất nhiều tin tức, bọn họ còn hiểu rõ Hỗn Độn hơn cả Thanh Thiên tộc!
"Mặc Lân tộc các ngươi cung phụng vị Thánh Thần nào?" Giang Thái Huyền hỏi.
"Thánh Thần? Đúng là chẳng ai dốt nát như Thanh Thiên tộc các ngươi." Một vị Mặc Lân tộc cười lạnh, kiêu căng nói: "Người bọn ta cung phụng là Mặc Lân Ma Thần, Ma Thần Hỗn Độn! Nực cười các ngươi còn tung hô Thanh Thiên Ma Thần là Thánh Thần, thế mà ngay cả Ma Thần Hỗn Độn cũng không biết."
Giang Thái Huyền sửng sốt, cười nhạo đáp: "Vậy ngươi có biết Thánh Nhân không? Ma Thần Hỗn Độn Mặc Lân? Xếp thứ mấy trong ba ngàn Ma Thần Hỗn Độn? Có từng nghe nói tới Bàn Cổ chưa? Hồng Quân, Không Tâm Dương Liễu đại Ma Thần Dương Mi, ngươi có biết không?"
Ba vị Mặc Lân tộc: "..."
Nghe thì hình như lợi hại lắm, ba ngàn Ma Thần Hỗn Độn? Ma Thần Mặc Lân xếp thứ mấy? Bàn Cổ, Hồng Quân, đại Ma Thần Không Tâm Dương Liễu Dương Mi?