← Quay lại trang sách

Chương 1489 Chạy mau

Ba tộc nhân Mặc Lân tộc ngây người, bọn họ chưa từng nghe qua, còn Thánh Nhân là cái gì? Hình như Thanh Thiên tộc biết rất nhiều.

Ma Thần Mặc Lân là tín ngưỡng của bọn họ, nhưng nếu nói đứng hàng đầu thì là chuyện không thể nào, bởi vì khi bọn họ du tẩu trong Hỗn Độn đã gặp được không ít sinh linh Hỗn Độn, cũng biết không ít Ma Thần Hỗn Độn, song không chia cao thấp, có xếp hạng cũng là xếp hạng chủng tộc, chứ không phải xếp hạng Ma Thần Hỗn Độn.

"Nhìn vẻ mặt các ngươi là biết chắc có ngươi không biết rồi, biết Đạo Cảnh không?" Giang Thái Huyền lại hỏi.

"Biết, mạnh hơn Thần Đế." Ba người Mặc Lân tộc gật đầu.

"Thánh Nhân còn mạnh hơn cả Đạo Cảnh, như Ma Thần Hỗn Độn thì đều là Thánh Nhân." Giang Thái Huyền bình tĩnh đáp: "Các ngươi cũng ngu quá nhỉ, ngay cả Thánh Nhân mà cũng không biết?"

Ba người Mặc Lân tộc sững sờ, trên Đạo Cảnh là Thánh Nhân? Ma Thần Hỗn Độn là cường giả Thánh Nhân?

Cảnh giới trên Đạo Cảnh là gì, ba tộc nhân Mặc Lân tộc không biết, trưởng lão của bọn họ cũng không biết.

Trong lòng ba người Mặc Lân tộc rất phức tạp, bọn họ cảm thấy bản thân như ếch ngồi đáy giếng, như một tên hề, vốn tưởng Thanh Thiên đại thế giới toàn là kẻ thiếu hiểu biết, không ngờ bản thân mới là người thiếu hiểu biết, đôt nát.

Ầm

Đúng lúc này, một cỗ thánh uy lan tràn, Mặc Lân tộc biến sắc, thình lình quỳ sụp xuống, ba người hoảng sợ nhìn Hậu Thổ, trên Đạo Cảnh, chắc chắn là trên Đạo Cảnh!

Bọn họ đã từng gặp Đạo Cảnh, uy áp của mấy người đó hoàn toàn không thể bì được Hậu Thổ, Đạo Cảnh so với Hậu Thổ, chằng khác nào hạt gạo so với mặt trăng.

"Giới thiệu với các ngươi, vị này chính là Hậu Thổ nương nương, các ngươi có thể hiểu là cấp bậc Ma Thần Hỗn Độn." Giang Thái Huyền cười nói.

Ực

Ba người Mặc Lân tộc nuốt nước miếng, bọn họ cảm thấy Giang Thái Huyền hệt như một con mãnh thú, nụ cười cực kỳ hung hãn lạnh lẽo.

Thánh uy cuồn cuộn khuấy động năng lượng Hỗn Độn xung quanh, tựa như một dòng sông chảy xiết, ồ ạt chảy vào người Hậu Thổ để nàng luyện hóa, khôi phục thực lực.

Hấp thu năng lượng Hỗn Độn ở trong Hỗn Độn!

Lần này ba người Mặc Lân tộc đã hoàn toàn tin phục, chỉ có Ma Thần Hỗn Độn mới dám hấp thu năng lượng Hỗn Độn một cách thoải mái như thế, cho dù bọn họ là sinh linh Hỗn Độn, hậu duệ Ma Thần thì cũng không thể làm như vậy được!

"Thấy các ngươi đáng thương, vậy ta sẽ nói cho các ngươi nghe một số chuyện về Ma Thần Hỗn Độn, nếu các ngươi muốn biết thêm càng nhiều thì đến cổ thôn Hỗn Độn, từ chỗ này đi tới đó, chắc khoảng trăm vạn dặm."

Giang Thái Huyền điềm nhiên nói một câu rồi rời đi.

Hậu Thổ khẽ gật đầu, mang Thánh Viên Vương và Giang Thái Huyền đi mất.

"Ma... Ma Thần Hỗn Độn? Thánh Nhân?" Ba người Mặc Lân tộc sợ choáng váng, ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi, qua một hồi lâu mới hoàn hồn, sau đó nhảy tọt vào xòng xoáy tìm trưởng lão.

"Trưởng lão..."

"Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?" Vài tộc nhân Mặc Lân tộc với tu vi Thần Đế hậu kỳ đi tới, ngăn ba người lại: "Cỗ uy áp lúc nãy, rốt cuộc là sao?"

Vừa rồi lúc thánh uy bao phủ, bọn họ cũng đã cảm ứng được, lúc đó trực tiếp bị đè nghiến xuống đất, chờ khi thánh uy biến mất thì họ lập tức chạy tới đây kiểm tra, nếu không phải mấy đồ vật để sinh tồn của họ vẫn còn ở đây thì mấy vị trưởng lão đã chạy từ lâu, tuyệt đối không dám mò tới chỗ này.

"Trưởng lão, Ma Thần Hỗn Độn, Ma Thần Hỗn Độn..."

"Ma Thần Hỗn Độn? Các ngươi phát hiện di tích của Ma Thần Hỗn Độn?" Mấy vị trưởng lão run lên một thoáng, vội vàng hỏi.

"Không phải, còn sống, vẫn còn sống...."

"Sống? Đờ mờ, chạy mau." Mấy vị trưởng lão kép bọn họ chạy biến, Ma Thần Hỗn Độn còn sống là thế nào? Chưa từng có người nhìn thấy, nhưng bọn họ đã từng phát hiện di tích của Ma Thần Hỗn Độn, Đạo Cảnh mất mạng ở trong đó là chuyện bình thường, Thần Đế mà không bị thánh uy đè bẹp thì xem như ngươi lợi hại.

Hơn nữa Mặc Lân tộc bọn họ có bảo quản một khối di cốt của Mặc Lân Thần, chỉ riêng uy áp đã khiến bọn họ không dám lại gần, chỉ có thể đứng hành lễ từ xa.

Một khối xương thôi mà bọn họ đã không dám lại gần, bây giờ gặp phải một người còn sống, không chạy chẳng lẽ ở lại chờ chết sao?

“Trưởng lão, vị đó đã đi rồi.” Ba người vội vàng lên tiếng, trưởng lão đang bỏ chạy tập thể đấy à?

“Đi rồi? Đi rồi sao ngươi không nói sớm.” Mấy vị trưởng lão sầm mặt, thần sắc cực kỳ không tự nhiên, bị một câu nói dọa tới mức bỏ chạy, đúng là có hơi mất mặt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng.”

“Là thế này, lần trước bọn ta báo cáo có một con vượn già tới đây...” Ba người bắt đầu nói từ lúc Thánh Viên Vương tới đây, sau đó thuật lại tới lúc ba người Giang Thái Huyền rời đi.

“Thanh Thiên đại thế giới? Không phải bọn họ cung phụng Thanh Thiên Thánh Thần sao? Hậu Thổ nương nương, Thánh Nhân?” Mấy vị trưởng lão bối rối, nhưng đồng thời lại càng cảm thấy phấn khích, bởi vì Hậu Thổ nương nương không hạ sát chiêu với bọn họ, còn nói về chuyện cổ thôn Hỗn Độn với bọn họ, để bọn họ có thể hiểu thêm nhiều điều hơn nữa!

Chuyện này có nghĩ là gì, có nghĩ là không những không có ác ý mà có khả năng đây là một cơ duyên cực kỳ lớn!

“Cổ thôn Hỗn Độn cách đây trăm vạn dặm? Chuyển nhà, nhất định phải dọn nhà tới đó!” Mấy vị trưởng lão kích động tới nỗi run lên cầm cập, nhất định phải tới cổ thôn Hỗn Độn đó để tìm hiểu một phen, nếu có thể gặp được Ma Thần Hỗn Độn còn sống thì dù thế nào cũng được xem là một loại bản lĩnh.

Thân là sinh linh trong Hỗn Độn, bọn họ vẫn luôn cho rằng Ma Thần Hỗn Độn đã chết hết, nay xuất hiện một vị còn sống, mà còn không có địch ý thì sao có thể không phấn khích cho được?