← Quay lại trang sách

Chương 1494 Gặp lại

Trong lúc nói chuyện, Long Đế còn hỏi thêm một số vấn đề khác, chẳng hạn như trong các sinh linh Hỗn Độn ở gần đây, chủng tộc nào là cường đại nhất, và ở đâu có thể tìm được nhiều thần dược và Hỗn Độn thạch.

Muốn xây dựng cổ thôn Hỗn Độn cần quá nhiều kinh phí, không nói tới việc Thần giới vẫn còn Tinh Thần, Nhân Tổ, Yêu Tổ, Hỗn Độn Ma Viên chưa dọn tới đây, mà rõ ràng Thanh Thiên tộc và Mặc Lân tộc cũng muốn gia nhập cổ thôn Hỗn Độn, trở thành một thành viên trong cổ thôn.

Cứ như thế, nếu sau này chủng tộc Hỗn Độn tham gia vào càng nhiều thì cần biết bao nhiêu kinh phí để xây dựng nơi này?

"Thanh Nữ, đa tạ Hỗn Độn thạch của ngươi, đây là mười sợi Hỗn Độn khí, do không dễ tinh luyện, vả lại năng lực của một mình ta có hạn, nên chỉ có thể đưa ngươi bấy nhiêu." Long Đế đưa một chiếc bình cho Thanh Nữ.

"Đa tạ." Thanh Nữ gật đầu, nhận lấy mười sợi Hỗn Độn khí.

Hai mắt ba người Mặc Thiên sáng quắc lên, ngươi lừa bọn ta, bây giờ ít nhất phải chia cho bọn ta một tí chứ, ban nãy bọn ta đã chia cho ngươi một viên Hỗn Độn đan còn gì.

May mà Thanh Nữ cũng có lòng chia cho mỗi người một sợi, còn bản thân thì giữ lại bảy sợi.

Một sợi Hỗn Độn khí thật sự quá ít, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được công hiệu thần kỳ của nó, ba người không khỏi kinh hãi trước sự kỳ diệu của Hỗn Độn khí, không hổ là thứ Thánh Nhân dùng để tu luyện.

"Trong thời gian trùng kiến cổ thôn Hỗn Độn, ta sẽ cho các ngươi Hỗn Độn khí dựa trên cống hiến của các ngươi." Long Đế nói, số Hỗn Độn khí này không phải do một mình hắn đưa mà là chia đều cho tất cả mọi người, dù sao đây cũng là nhiệm vụ chung, Hỗn Độn thạch mà bọn họ cùng thu thập được cũng phải dùng chung.

Đúng lúc này, Hỗn Độn rung chuyển, một bóng người từ xa tới, chậm rãi tiến vào phạm vi cổ thôn Hỗn Độn và đi tới trước căn nhà.

“Giang huynh đệ.”

“Là ngươi?”

Thanh Nữ và Mặc Hài đồng thanh lên tiếng, giật mình nhìn người vừa bước tới.

“Rất vui được gặp lại.” Giang Thái Huyền cười nói: “Tại hạ chính là sứ giả Thánh Nhân - Giang Thái Huyền.”

“Sứ giả Thánh Nhân?” Thanh Nữ sững người, sau đó cười nói: “Đúng nhỉ, ngươi được Hậu Thổ nương nương quan tâm chăm sóc, trở thành sứ giả của Hậu Thổ nương nương cũng là chuyện đương nhiên.”

“Chính là hắn, hắn tự xưng là Thanh Thiên tộc, chỉ dẫn bọn ta đến đây với Hậu Thổ nương nương.” Mặc Hài lên tiếng.

Giang Thái Huyền áy náy nhìn Thanh Nữ: “Thứ lỗi, đã dùng danh nghĩa Thanh Thiên tộc để làm việc.”

“Hậu Thổ nương nương và tổ tiên Thanh Thiên Thánh Thần là chí giao, ngươi là sứ giả Thánh Nhân, nói là một thành viên của Thanh Thiên tộc cũng không quá đáng.” Thanh Nữ vội đáp.

“Ta sẽ không giúp các ngươi liên hệ với Hậu Thổ nương nương, nhưng có ta ở đây, nương nương sẽ bảo vệ cổ thôn Hỗn Độn, không để cổ thôn bị hủy diệt một lần nữa.” Giang Thái Huyền bảo.

“Vậy thì tốt quá, đa tạ nương nương.” Long Đế vội bái tạ.

“Hỗn Độn Tổ Long là bạn chí cốt của nương nương, năm xưa từng liên thủ tung hoành khắp Hỗn Độn, nương nương vẫn nhớ rõ nhưng chuyện này, có điều không ngờ rằng cổ thôn lại gặp phải biến cố như thế, nương nương nói, là người có lỗi với cổ thôn, thẹn vói bạn tốt ngày xưa.” Giang Thái Huyền đỡ Long Đế, bắt đầu đóng kịch.

Nói chuyện xong với Long Đế thì Giang Thái Huyền quay sang làm quen với đám Mặc Thiên, sau khi trò chuyện, chi mạch của Mặc Lân tộc cũng đã tới nơi, tộc đàn có hơn trăm người, vảy và gai ngược tụ chung một chỗ, khiến người khác có hơi đáng sợ.

“Đây là Thanh Thiên tộc, còn đây là Long Đế, chúng ta là thế giao, ban đầu tổ tiên của chúng ta đều là bạn chí cốt, kết bạn chu du Hỗn Độn, bảo vệ Hỗn Độn.” Mặc Thiên trầm giọng lên tiếng, dứt lời bèn nhìn sang Giang Thái Huyền: “Còn vị này là sứ giả Thánh Nhân – Giang Thái Huyền huynh đệ, sau này phải đối đãi với y như đối đãi với sứ giả tổ tiên.”

“Dạ, trưởng lão Mặc Thiên.” Tộc nhân Mặc Lân tộc cung kính đáp.

Sau đó, mọi người lại tiếp tục nói tới chuyện cổ thôn Hỗn Độn, Mặc Lân tộc hào phóng đưa không ít Hỗn Độn thạch, tu sửa xong căn nhà này vẫn còn dư được một ít, nhưng nếu muốn xây thêm một căn nữa thì không đủ.

“Trùng kiến cổ thôn, đường dài còn lắm gian nan.” ’ Long Đế thở dài.

“Mặc Thiên trưởng lão.” Đột nhiên có một vị trưởng lão ngập ngừng lên tiếng.

“Trưởng lão Mặc Khuynh, ngươi có gì muốn nói sao?” Trưởng lão Mặc Thiên hỏi.

“Ta biết một nơi có một ngọn núi Hỗn Độn thạch, nhưng đó là vật đã có chủ, tộc đàn của đối phương cũng không ít người.” Trưởng lão Mặc Khuynh do dụ một lúc rồi đáp.

“Ngọn núi Hỗn Độn thạch? Chẳng hay là của chủng tộc nào?” Mặc Thiên nhíu mày: “Vì để trùng kiến cổ thôn, bảo vệ Hỗn Độn, đối phương hẳn nên đóng góp một ít.”

“Thôn Phệ tộc.” Mặc Khuynh cười khổ: “Thôn Phệ tộc có tận mấy vị lão tổ Đạo Cảnh, tuy đều đã tiến vào nơi nằm sâu trong Hỗn Độn nhưng vẫn còn mười mấy vị Thần Đế đỉnh phong tọa trấn, hơn nữa, nếu tộc đàn gặp nạn, chắc chắn họ sẽ mời lão tổ Đạo Cảnh về.”

Mười mấy vị Thần Đế đỉnh phong, lực lượng nhường này còn mạnh hơn cả Thanh Thiên tộc, như chi mạch Mặc Lân tộc này của bọn họ, người mạnh nhất cũng chỉ là một nhóm trưởng lão Thần Đế hậu kỳ, còn không đủ để người ta đánh nữa.

Ngay cả khi bọn họ liên thủ với nhau thì vẫn không phải là đối thủ của Thôn Phệ tộc, trừ phi có Thánh Nhân ra tay.

Giang Thái Huyền cũng thầm kinh ngạc về sự cường đại của các chủng tộc trong Hỗn Độn, hở một chút là mấy vị Thần Đế, nhìn Thần giới kia kìa, trong số những người đột phá gần đây thì trừ Đông Hoàng ra, hầu như không có thêm Thần Đế, mà những người quay về từ bên ngoài cũng đã tấn cấp đỉnh phong từ lâu, đại đa số những người vừa đột phá kia toàn là sơ kỳ, đến hậu kỳ còn hiếm thấy nữa cơ mà.

Nếu Thiên Đạo không ra tay, thì tìm đại bất cứ chủng tộc nào trong Hỗn Độn cũng có thể hủy diệt cả Thần giới.

Chênh lệch quá lớn!