Chương 1495 Dâng cống
“Chúng ta là hậu duệ của Ma Thần đã từng góp sức bảo vệ Hỗn Độn, vừa chính nghĩa vừa thiện lương, sao có thể động thủ được?” Giang Thái Huyền bình tĩnh nói: “Chúng ta phải giải quyết một các hòa bình.”
“Chúng ta có thể thuyết phục bọn họ đồng ý, giáo hóa bọn họ, cho bọn họ biết sự quan trọng của hòa bình, vì công cuộc trùng kiến cổ thôn Hỗn Độn, chuyện này có lợi đối với cả Hỗn Độn, sao bọn họ có thể ích kỷ được?” Giang Thái Huyền nghiêm túc lên tiếng.
Tràng chủ, ta thấy cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến chuyện đi cướp đồ của người ta trở nên chính nghĩa như thế, Long Đế cảm thấy vô cùng xấu hổ, tại sao trước đây hắn không để lại tai mắt giống Đông Hoàng để có thể tiếp xúc với đạo tràng sớm hơn.
“Ta có thể mời Hậu Thổ nương nương, dù sao Thánh Nhân cũng rất xem trọng việc trùng kiến cổ thôn.” Giang Thái Huyền lên tiếng.
“Thánh sứ, ngài cứ nói đi, ngài bảo bọn ta làm thế nào thì bọn ta sẽ làm thế ấy.” Thanh Nữ và Mặc Lân tộc vỗ ngực, đã gọi được Thánh Nhân thì bọn họ còn sợ gì nữa?
Không nói tới chuyện hiện tại Đạo Cảnh đã chạy vào Hỗn Độn hết, cho dù mấy người đó có xông lên hết thì bọn họ cũng có thể đè xuống đánh!
Nếu đã hoàn toàn có thể nghiền ép đối phương, thì bọn họ không cần sợ nữa.
Giang Thái Huyền bắt đầu hỏi các sự tình về Thôn Phệ tộc và Hỗn Độn thạch sơn.
“Thôn Phệ tộc là đại tộc một phương, chiếm cứ không ít Hỗn Độn thạch sơn, song đều là những ngọn núi nhỏ, bọn họ sẽ sắp xếp một vị Thần Đế đỉnh phong tọa trấn ở đó, trong trường hợp không có Đạo Cảnh, nếu gặp phải vây công thì vẫn có thể truyền tin về ngay lập tức.”
“Hỗn Độn thạch sơn lần này vừa được phát hiện không lâu, cũng được một vị Thần Đế đỉnh phong tọa trấn.” Mặc Khuynh nói: “Dưới trước của Phệ Minh có hơn trăm tôn Thần Vương, mười tôn Thần Hoàng và ba tôn Thần Đế.”
“Nếu tốc chiến tốc thắng thì có thể, nhưng Hỗn Độn thạch sơn rất kiên cố, cần phải khai thác từng chút một, nhưng chúng ta không có thời gian.” Mặc Hài lên tiếng.
“Đã nói rồi, phải giải quyết một cách hòa bình.” Giang Thái Huyền lắc đầu: “Các ngươi có thể gặp Phệ Minh được không? Để bàn bạc với hắn thủ xem, không cần phải giết chóc.”
“Có thể, nhưng phải dâng một ít hiến phẩm lên, như thần dược này nọ.” Mặc Khuynh trả lời.
“Vậy thì quyết định thế đi…các ngươi qua bên đó trước.” Giang Thái Huyền thì thào vào tai Mặc Khuynh mấy câu, cười bảo: “Giao cho các ngươi.”
“Vì để trùng kiến cổ thôn Hỗn Độn, Mặc Khuynh ta nguyện trả giá tất thảy!” Mặc Khuynh trầm giọng mở miệng, qua một lúc lại tiếp tục: “Đưa Hỗn Độn đan và Hỗn Độn khí thật à?”
“Ừ, chỉ cần ngươi làm xong, lấy được Hỗn Độn thạch sơn thì ta nhất định sẽ đưa.” Long Đế đáp.
Một tòa Hỗn Độn thạch sơn, dù có nhỏ hơn đi chăng nữa thì cũng đáng giá không ít tiền, mà Hỗn Độn khí và Hỗn Độn đan lại rẻ, đưa thêm mấy viên cho bọn họ cũng không thành vấn đề.
“Chờ tin tốt của ta.” Mặc Khuynh lên tiếng đảm bảo, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Còn bọn ta thì sao?” Mặc Thiên và Thanh Nữ hỏi.
“Các ngươi cũng qua đó, đi loanh quanh gần Hỗn Độn thạch sơn là được, đừng xung đột với Thôn Phệ tộc, bọn họ mà đuổi thì các ngươi cứ đi.” Giang Thái Huyền dặn.
“Được.” Thanh Nữ gật đầu rồi cũng đi ngay.
“Long Đế, cố gắng làm NPC đi nhé, bản tràng chủ cũng đi đây.” Giang Thái Huyền cười nói.
“Tràng chủ, nơi đó quá nguy hiểm, ngươi có cần gọi thêm mấy người không?” Long Đế vội hỏi, nơi này là Hỗn Độn đó, nếu tràng chủ xảy ra chuyện gì thì nhóm Hậu Thổ có chém luôn bọn họ hay không?
“Không cần.” Giang Thái Huyền phất tay, đồng thời lấy một chiếc bình ra cho hắn xem, lúc này Long Đế mới yên tâm, đi theo một Thánh Nhân, vậy thì không cần thêm ai nữa.
Giang Thái Huyền nhanh chóng rời đi, đuổi theo Mặc Lân tộc.
Mặc Khuynh nghe theo căn dặn của Giang Thái Huyền, lao nhanh về phía Hỗn Độn thạch sơn, Thannh Nữ và các tộc nhân còn lại của Mặc Lân tộc thì đi theo phía sau.
Hỗn Độn thạch sơn cách chỗ này không xa lắm, nhưng cũng hơn trăm vạn dặm, đợi đến khi Mặc Khuynh đến nơi thì đã thấy rất nhiều tộc nhân Thôn Phệ tộc đang đứng canh giữ khắp nơi.
Trong số những Thôn Phệ tộc này, có người đã hóa thành hình người, có kẻ vẫn giữ nguyên bản thể, và ai cũng mang bên người món vũ khí được chế tạo từ Hỗn Độn thạch.
Thôn Phệ tộc có vẻ ngoài như chó săn, toàn thân đen kỉ, lớp da bên ngoài không có lông và rất cứng, có một cái mồm to như chậu máu, tai nhọn, bốn vuốt sắc bén, hiện đang vây quanh Hỗn Độn thạch sơn, lạnh lùng nhìn Mặc Khuynh vừa mới tới.
“Mặc Lân tộc đi ngang qua đây, đã nghe uy danh của Thôn Phệ tộc từ lâu, nay cố ý đến đây dâng cống phẩm.” Mặc Khuynh cung kính nói.
“Dân du mục Mặc Lân tộc?” Thôn Phệ tộc khinh thường liếc mắt nhìn hắn, một vị Thôn Phệ tộc tu vi Thần Đế hậu kỳ bước lên, lạnh nhạt lên tiếng: “Ngô là đại thống lĩnh của Thôn Phệ tộc, theo ngô đến diện kiến Minh Vương.”
Chuyện dâng cống phẩm này rất thường thấy trong Hỗn Độn, đặc biệt là với dân du mục như Mặc Lân tộc, nếu chỉ đi ngang qua và sẽ rời đi ngay lập tức thì chủng tộc nơi đó sẽ mở một mắt nhắm một mắt, không để ý tới.
Nhưng nếu muốn dừng chân ở đây thì nhất định phải dâng cống phẩm cho chủng tộc ở đó, sau khi nhận được sự chấp thuận thì mới được phép ở lại, bằng không sẽ rất dễ kích động chiến tranh.
Vốn dĩ Mặc Lân tộc đã muốn rời đi từ sớm, vả lại bây giờ họ cũng đã dời đến cổ thôn Hỗn Độn nên không cần dâng cống phẩm nữa, nhưng Giang Thái Huyền đã căn dặn, nên hắn chỉ đành qua đây.
Mặc Khuynh theo sau đại thống lĩnh đi về phía Hỗn Độn thạch sơn, ở cách đó không xa có một gian lầu các, được xây từ các nguyên liệu có một lớp Hỗn Độn thạch bao bọc bên ngoài.
“Một đám khốn khiếp, thế mà lại dám đày bản vương tới chỗ này, đừng để cho bản vương tấn cấp Đạo Cảnh, bằng không các ngươi sẽ biết tay!”
Vừa mới tới lầu các đã nghe thấy một tiếng rống phẫn nộ vang lên, sắc mặt Mặc Khuynh vẫn bình tĩnh như trước, ngoan ngoãn đi theo sau, đại thống lĩnh cũng chẳng tỏ vẻ gì, như thể đã quen với chuyện này.
“Khởi bẩm Minh Vương, trưởng lão Mặc Lân tộc Mặc khuynh đến dâng cống.” Đại thống lĩnh cũng kính nói.
“Cho vào.” Tiếng rống phẫn nộ bên trong lầu các biến mất, mà thay vào đó là một giọng nói trầm thấp.