← Quay lại trang sách

Chương 1496 Phệ Minh

“Vào đi.” Đại thống lĩnh lên tiếng, rồi đứng canh giữ ở ngoài cửa.

“Đa tạ đại thống lĩnh.” Mặc Khuynh lên tiếng cảm tạ, sau đó nhét một viên thần dược cấp Thần Đế vào tay người nọ, đại thống lĩnh tán thưởng nhìn hắn, cảm thấy Mặc Khuynh thuận mắt hơn hẳn.

Lúc này Mặc Khuynh mới bước vào lầu các, hắn cuối đầu, cung kính dâng một chiếc hộp bằng đá lên bằng hai tay: “Trưởng lão Mặc Lân tộc Mặc Khuynh, tham kiến Minh Vương.”

“Ngẩng đầu lên.”

Giọng nói hùng hậu vang dội, Mặc Khuynh hơi ngẩng đầu nhìn, đó là một nam tử trung niên đang đứng chắp tay, y phục trên người cũng là thần y được chế tạo từ Hỗn Độn thạch, khí thế mênh mông như biển cả, vô biên vô tận, sâu không lường được.

“Dân du mục như Mặc Lân tộc rất hiếm khi ở lại một nơi quá lâu, sau bây giờ lại muốn dâng cống phẩm lên cho bản vương?” Phệ Minh thờ ơ hỏi.

Mặc Khuynh thầm run lên trong lòng, xem ra Thôn Phệ tộc hiểu rất rõ Mặc Lân tộc, thế là hắn vội vàng cao giọng giả thích: “Mặc Lân tộc đã nghe qua uy danh của Thôn Phệ tộc từ lâu, nghe nói Minh Vương ở đây bèn muốn ở lại chỗ này một thời gian, mong có thể chiêm ngưỡng phong thái của Minh Vương.”

Phệ Minh cười lạnh, hắn tin mới là lạ: “Bản vương hiểu rất rõ Mặc Lân tộc, nếu ngươi còn không chịu nói rõ mục đích tới đây, thì bản vương chỉ có thể biến những cống phẩm này thành chiến lợi phẩm.”

Sắc mặt Mặc Khuynh khẽ biến, ý của chiến lợi phẩm, rõ ràng là muốn hạ thủ với Mặc Lân tộc để trực tiếp đoạt lấy mà không phải nhận cống phẩm!

“Minh Vương quả nhiên thần thông quảng đại.” Mặc Khuynh cười khổ: “Tộc ta chỉ muốn ở lại đây một thời gian để tìm một món bảo vật.”

“Lá gan ngươi cũng lớn đấy, dám tầm bảo ở địa bàn Thôn Phệ tộc ta!” Phệ Minh cao ngạo hừ lạnh, âm trầm nhìn hắn, sát khí dấy lên: “Hôm nay không khai rõ mọi chuyện, thì các chi mạch của Mặc Lân tộc cũng không cần tồn tại nữa!”

“Minh Vương đại nhân bớt giận, bọn ta dâng cống phẩm nhằm biểu đạt thành ý, nếu Minh Vương đại nhân không nhận, thì bọn ta sẽ lập tức rời đi, không dám chiếm đoạt bảo vật.” Mặc Khuynh vội lên tiếng.

“Nói, là bảo vật gì, nếu là bảo vật bình thường, có lẽ bản vương sẽ cho phép.” Phệ Minh thờ ơ nói, di cốt của Thần Ma Hỗn Độn mà trong Thôn Phệ tộc đang thờ phụng không chỉ có một khối, bảo vật bình thường đương nhiên không bìnht vào mắt bọn họ!

Mặc Khuynh thở dài, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Phệ Minh: “Mặc Khuynh không dám giấu giếm, bảo vật này thật quá nghịch thiên, xin hỏi Minh Vương đại nhân…” Nói tới đây, Mặc Khuynh chợt đè thấp giọng xuống: “Đại thống lĩnh có đáng tin chăng?”

“Hửm?” Phệ Minh nhướng mày, hắn phất tay, một cỗ năng lượng kỳ ảo bao quanh lầu các, ngăn cách nơi này với ngoại giới: “Nói đi.”

“Minh Vương đại nhân có biết Thánh Nhân không? Hoặc là Ma Thần Hỗn Độn vẫn còn sống?” Mặc Khuynh thấp giọng lên tiếng.

“Ngươi nói cái gì?” Phệ Minh kinh ngạc, thần lực bên trong cơ thể trở nên sôi trào, uy áp cuồn cuộn tràn lan, nếu không phải đã sử dụng bí pháp từ trước thì chắc chắn đã kinh động đến bên ngoài: “Thánh Nhân? Ma Thần Hỗn Độn còn sống?”

Thân là Thôn Phệ tộc, hậu duệ của Thôn Phệ Ma Thần, sao Phệ Minh có thể không biết Ma Thần Hỗn Độn đại biểu cho điều gì được chứ - họ là con cưng của Hỗn Độn, là tồn tại vô địch tối cao!

“Đúng vậy, Ma Thần Hỗn Độn còn sống, chuyện này phải nói từ ba ngàn Ma Thần Hỗn Độn, ở kỷ nguyên Hỗn Độn xa xưa…” Măc Khuynh quyết định dùng câu chuyện trước đó để lừa Minh Vương.

“Một nguyện vọng của Ma Thần Hỗn Độn?” Hô hấp của Phệ Minh trở nên dồn dập, nếu được Ma Thần Hỗn Độn giúp sức thì có thể dễ dàng tấn cấp thành Đạo Cảnh!

“Muốn gặp thần đèn Hỗn Độn hoàn toàn phải dựa hết vào cơ duyên, Mặc Lân tộc ta chỉ muốn ở lại đây để cầu cơ duyên này, nếu Minh Vương không đồng ý, bọn ta sẽ đi ngay.” Mặc Khuynh nói tiếp, thấy sát ý của Phệ Minh ngày càng dày dặc mới bổ sung: “Không chỉ có Thanh Thiên tộc, mà Thanh Thiên tộc cũng biết chuyện này.”

Thanh Thiên tộc?

Sát ý của Phệ Minh dần dần biến mất, hắn biết Thanh Thiên tộc, đối với Thôn Phệ tộc, Thanh Thiên tộc chả là cái thá gì cả, nhưng đối với Phệ Minh hắn mà nói, Thanh Thiên tộc là một phiền toái lớn.

“Ngươi chắc chắn chuyện này là thật?” Hơi thở Phệ Minh ồm ồm, nhìn chằm chằm vào Mặc Khuynh.

Nếu là thật, vậy thì hắn phải thay đổi mục tiêu của mình thôi, Đạo Cảnh chó má gì chứ, hắn muốn trở thành Thánh Nhân mạnh mẽ như Ma Thần Hỗn Độn!

“Đây là Hỗn Độn đan, có thể thay đổi thể chất, nếu dùng nhiều hơn thì sẽ có thể trở thành Ma Thần Hỗn Độn.” Mặc Khuynh nhịn đau lấy một viên Hỗn Độn đan ra: “Nhưng đáng tiếc, ta lấy được một nguyện vọng cũng chỉ có mỗi hai viên, ta đã dùng hết một viên rồi.”

“Hỗn Độn đan?” Phệ Minh kích động, nhanh chóng nhận lấy Hỗn Độn đan như muốn cướp nó vào tay, sau đó gấp gáp nuốt vào bụng, hắn vừa cảm nhận biến hóa nho nhỏ xảy ra trong cơ thể, vừa phấn khích nói: “Kỳ đan, quả là kỳ đan, nếu có thể sử dụng chúng trong một thời gian dài thì chắc chắn ta sẽ trở thành Thôn Phệ Ma Thần thứ hai!”

Tuy rằng thay đổi rất ít, nhưng đan dược này lại không hề có tác dụng phụ, cũng không có giới hạn chỉ được hay một viên hay gì khác mà có thể muốn ăn bao nhiêu tùy thích, chỉ cần ăn đủ nhiều thì chắc chắn có thể trở thành Ma Thần Hỗn Độn!

Mặc Khuynh cúi đầu: “Minh Vương đại nhân, tại hạ đã nói hết những điều nên nói, nếu đại nhân vẫn muốn bọn ta rời đi thì bọn ta sẽ tránh chỗ này thật xa.”

“Ha ha, trưởng lão Mặc Khuynh, nếu ngươi đã dâng cống phẩm và bản vương đã nhận lấy, thì sao lại không để bản vương làm tròn trách nhiệm của chủ nhà?” Biểu cảm trên mặt Phệ Minh đổi thành vẻ tươi cười hào sảng: “Hẹn ngày không bằng đụng ngày, hiện tại bản vương sẽ lập tức sai người thiết yến, chiêu đãi Mặc Lân tộc.”

“Đa tạ Minh Vương đại nhân, tại hạ e sợ.” Mặc Khuynh kích động tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng nói: “Tại hạ không dám làm chậm trễ đại sự của Minh Vương, thần đèn Hỗn Độn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nếu bởi vì chiêu đãi tộc ta mà lỡ mất cơ hội thì Mặc Khuynh chẳng khác nào tội nhân cả.”