Chương 1497 Minh Vương bình tĩnh
Nét cười trên mặt Phệ Minh ngày càng rõ ràng, Mặc Khuynh Mặc Lân tộc này biết điều thật, càng lúc càng cảm thấy thuận mắt.
Lời Mặc Khuynh nói không sai, hiện tại hắn chỉ một lòng muốn chạy đi tìm bình Hỗn Độn thạch, cầu xin một nguyện vọng của thần đèn Hỗn Độn, nói là tiếp đãi, thật chất cũng chẳng có tâm ý gì, chỉ là thuận miệng mà thôi.
“Nói cụ thể chuyện của thần đèn Hỗn Độn xem.” Phệ Minh trầm tư một lúc, đột nhiên mở miệng.
“Vâng, Minh Vương đại nhân.” Mặc Khuynh cung kính đáp lời, trừ việc có khả năng sẽ phải đưa ngược lại cho thần đèn ba nguyện vọng thì hầu như hắn đã nói rõ toàn bộ.
“Ba vị Ma Thần Hỗn Độn còn sống?” Phệ Minh hít ngược một hơi, trong mắt tràn đầy hưng phấn, đồng thời cũng là hoảng sợ.
Ma Thần Hỗn Độn xuất hiện, tức là Thôn Phệ tộc không thể giữ ngôi vị cường đại nhất ở khu vực xung quanh đây nữa, mà Phệ Minh hắn cũng cần phải cẩn thận dè chừng khi hành sự, nếu bất cẩn chọc phải Ma Thần Hỗn Độn thì Thôn Phê tộc sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng nếu nhận được một nguyện vọng, thì tất cả mơ ước trước kia đều không đáng nhắc tới nữa.
“Khởi bẩm Minh Vương, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo.” Giọng nói của đại thống lĩnh vang lên.
Sắc mặt Mặc Khuynh khẽ biến, Phệ Minh thờ ơ đáp: “Yên tâm, hăn không nghe được cuộc trò chuyện giữa chúng ta, nhưng chúng ta có thể nghe thấy hắn nói gì, được rồi, bản vương gỡ bỏ bí pháp, ngươi đừng nói chuyện.”
“Vâng.” Mặc Khuynh cung kính nói.
Phệ Minh huơ tay, bí pháp huyền ảo biến mấy, cửa của lầu các được mở ra: “Vào đi.”
Đại thống lĩnh bước vào lầu các, cung kính hành lễ: “Khởi bẩm Minh Vương, Mặc Lân tộc và Thanh Thiên tộc đang ở gần đây, chúng phân tán nhân lực, hình như đang tìm thứ gì đó.”
Ánh mắt Phệ Minh khựng lại, rồi liếc nhìn Mặc Khuynh, Mặc Khuynh vội vàng cười lấy lòng, không dám lên tiếng.
“Bản vương đã biết, ngươi lui xuống trước đi, bảo vệ Hỗn Độn thạch sơn cho tốt.” Phệ Minh căn dặn.
“Minh Vương, có cần phải thông báo cho tộc đàn biết không?” Đại thống lĩnh do dự một lúc, kính cẩn hỏi.
“Sao, ngay cả một chuyện cỏn con này mà bản vương cũng không giải quyết được, cần đến tộc đàn ra tay?” Phệ Minh sầm mặt, lạnh giọng mở miệng.
“Minh Vương thứ tội, chỉ là thuộc hạ lo lắng…”
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Phệ Minh mất kiên nhẫn phất tay.
Lúc này đại thống lĩnh mới lui xuống, Phệ Minh nhìn sang Mặc Khuynh, nửa cười nửa không: “Giỏi lắm, đến đây dâng cống phẩm, bản vương còn chưa đồng ý thì tộc của ngươi đã bắt đầu tìm kiếm rồi?”
“Tộc ta một lòng vì Minh Vương, cho dù có tìm được, cũng sẽ dâng nó lên cho Minh Vương.” Mặc Khuynh vội vàng giải thích.
“Được rồi, bản vương không trách ngươi, có điều nếu tìm được bình Hỗn Độn thạch, bản vương phải nhận được một nguyện vọng, đồng thời phải là người được ưu tiên nhận trước.” Phệ Minh lạnh lùng nói.
“Cẩn tuân lời Minh Vương.” Mặc Khuynh cung kính.
Đừng nói một nguyện vọng, đưa hết bình Hỗn Độn thạch cho ngươi cũng được, ngươi có thể ăn được bao nhiêu? Ta dám đảm bảo số mà ngươi phải nhả ra nhiều hơn số lượng ngươi ăn được gấp mấy lần.
“Đi, theo bản vương tìm bình Hỗn Độn thạch.” Phệ Minh đi ra khỏi lầu các, mang Mặc Khuynh rời khỏi Hỗn Độn thạch sơn.
Muốn tìm bình Hỗn Độn hoàn toàn phải dựa vào may mắn, không ai biết chắc được nó sẽ xuất hiện ở đâu, Mặc Khuynh cũng chỉ nói bình Hỗn Độn thạch đang đi tới phía bên này thôi.
“Truyền tin cho tộc nhân của ngươi, không được tiết lộ cho bất kỳ người nào thuộc Thôn Phệ tộc, cho dù có chết cũng không được tiết lộ!” Ánh mắt Phệ Minh cực kỳ lạnh lẽo.
“Rõ, Minh Vương.” Mặc Khuynh khẽ biến sắc, sau đó vội vàng truyền tin đi, xem ra vị Minh Vương này không muốn chia sẻ cơ duyên này với tộc nhân.
Mà cũng đúng, nếu không phải các vị trưởng lão trong Mặc Lân tộc đều biết chuyện này, còn kéo nhau đến cổ thôn Hỗn Độn thì đã không bị toàn tộc phát hiện, nếu chỉ có mỗi Mặc Khuynh hắn biết chuyện, chưa chắc hắn đã nói ra.
Hai người rời xa Hỗn Độn thạch sơn, không mang theo bất cứ hộ vệ nào, vốn Thôn Phệ tộc muốn đi theo, nhưng đã bị Phệ Minh đuổi về hết.
“Chưa chắc có thể tìm thấy bình Hỗn Độn thạch ngay được, xin Minh Vương chuẩn vị tâm lý trước.” Mặc Khuynh thấp giọng bảo.
“Yên tâm, không tìm thấy thì bản vương cũng không trách ngươi, Ma Thần Hỗn Độn hành sự, không phải là điều chúng ta có thể đoán trước được.” Phệ Minh khoát tay, hắn biết rõ nếu đã không tìm thấy, có trách tội Mặc Khuynh cũng chẳng có tác dụng gì.
Ầm ầm
Trong lúc hai người trò chuyện, năng lượng Hỗn Độn ở phía trước đột nhiên sôi trào, một chiếc bình xông ra, Mặc Thiên mừng rỡ: “Minh Vương, đó chính là bình Hỗn Độn thạch, vận may của Minh Vương, quả thật khiến tại hạ kinh ngạc.”
“Bình Hỗn Độn thạch?” Phệ Minh sửng sốt, sau đó lập tức lao vọt qua tóm lấy bình Hỗn Độn thạch, kích động tới mức nói năng lộn xộn: “Mau, nói mau, bản vương phải, phải làm thế nào mới thấy được thần đèn, bản vương quên rồi.”
Mặc Khuynh ho nhẹ một tiếng, đáp: “Ma sát một chút là được, Minh Vương bình tĩnh, đừng chọc tức thần đèn.”
“Đúng, không thể bất kính với thần đèn.” Phệ Minh vỗ trán một cái bốp, bình tĩnh nói: “Bản vương có nên về tắm một cái, giết vài con mãnh thú Hỗn Độn để dâng lên cho thần đèn, sau đó mới ma sát không?"
Khóe miệng Mặc Khuynh giần giật: “…Đại nhân cứ mở ra luôn đi, đừng làm tốn thời gian của thần đèn, thần đèn bận lắm.”
Phệ Minh hít một hơi thật sâu, nghe theo đề nghị của Mặc Khuynh - trực tiếp mở nó ra, nhanh chóng ma sát mấy lần, nắp bình bung ra, một cỗ thánh uy lan khắp xung quanh.
Bịch
Hai người thức thời quỳ xuống, bái lạy Ma Thần Hỗn Độn, người nọ là Thánh Nhân, làm thế cũng không cảm thấy mất mặt.
“Thôn Phệ tộc may mắn, bản thần chính là thần đèn Hỗn Độn, ngươi đã thức tỉnh bản thần, bản thần có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi.” Hậu Thổ hờ hững nói.
Thật sự nhận được một nguyện vọng!