Chương 1498 Ngươi quen thân với Thông Thiên đại nhân lắm à?
Phệ Minh mừng rỡ không thôi, vội vàng lên tiếng: “Ta muốn đột phá thành Đạo Cảnh.”
“Được, nhưng ngươi muốn vô duyên với cảnh giới Thánh Nhân ư?” Hậu Thổ bình tĩnh mở miệng.
“Vô duyên với cảnh giới Thánh Nhân?” Phệ Minh ngơ ngác, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Hậu Thổ nương nương, người nói thế nghĩa là sao?”
“Rất đơn giản, bổn tọa có thể nâng cao tu vi của ngươi, nhưng mà căn cơ của ngươi sẽ bị tổn hại, sau này khó có thể đột phá, vô duyên với cảnh giới cao hơn Đạo Cảnh.” Hậu Thổ thản nhiên đáp.
Tuy có thể dùng tiền để khôi phục căn cơ, nhưng số tiền dùng để khôi phục đã đủ để giúp hắn đột phá rồi, vả lại, hiện tại hắn đã là Thần Đế đỉnh phong, có thể đi nghe giảng đạo mấy lần, chỉ cần không ngốc, gần như sẽ có cơ hội đột phá, chẳng những không tổn thương căn cơ mà còn được bọn họ giúp củng cố tu vi khi nghe giảng đạo.
Đương nhiên, nàng sẽ không nói ra chuyện này, lần này đến đây chủ yếu là để đẩy mạnh tiêu thụ thương phẩm ở đạo tràng thôi.
"Ta muốn Hỗn Độn đan, Hỗn Độn đan ăn mãi không hết." Phệ Minh đổi một nguyện vọng khác.
Sắc mặt Hậu Thổ sượng cứng lại, con mẹ nó nói thế mà ngươi cũng dám nói, đến cả tràng chủ còn phải mua bằng tiền, vậy mà ngươi còn muốn có Hỗn Độn đan miễn phí ăn mãi không hết?
"Mười viên, luyện chế Hỗn Độn đan cực kỳ khó, thông thường mỗi nguyện vọng chỉ được năm viên, cho ngươi mười viên đã là bổn tọa khai ân." Hậu Thổ thờ ơ nói.
"Mười viên cũng được." Mặc Khuynh vội vàng kéo Phệ Minh, tỏ ý người đang đứng trước mặt ngươi là Ma Thần Hỗn Độn đó, tên ngốc ngươi đừng có đòi hỏi bậy bạ.
Ngươi tưởng Ma Thần Hỗn Độn toàn năng thật à? Nếu mà toàn năng thật thì tại sao lão tổ nhà ngươi lại chết, chẳng lẽ ngươi không biết?
Phệ Minh bừng tỉnh, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh chảy đầy người, cuống quýt nói: "Đa tạ thần đèn, đa tạ thần đèn, có được mười viên Hỗn Độn đan là tại hạ đã mãn nguyện lắm rồi."
Hiện ngươi đang cầu xin Ma Thần Hỗn Độn, là do Ma Thần thấy thương hại ngươi nên mới cho, chứ không phải người ta nhất định phải cho.
Cái gọi là nguyện vọng đều là do Ma Thần Hỗn Độn buồn chán, tìm chuyện gì đó để giải trí giết thời gian thôi, ngươi còn tưởng đòi cái gì cũng được?
"Nguyện vọng đã được thành toàn, có duyên gặp lại, tên nhóc Thôn Phệ tộc tham lam hệt như lão tổ nhà ngươi vậy." Hậu Thổ cười khẽ, sau khi quẳng mười viên Hỗn Độn đan thì quay trở lại bình Hỗn Độn thạch, rồi xé rách Hỗn Độn rời đi.
"Tham lam... khoan đã, tham lam giống lão tổ nhà ta?" Phệ Minh chấn động: "Vị Hậu Thổ nương nương này biết lão tổ nhà ta?"
"Hậu Thổ nương nương quen biết không ít Ma Thần, là bạn tri kỷ của Mặc Lân Ma Thần tộc ta." Mặc Khuynh hơi đắc ý nói một câu, sau đó lập tức im lặng, không muốn đề cập thêm nữa.
"Là chí giao với Mặc Lân Ma Thần?" Phệ Minh híp mắt, thấy dáng vẻ đang che giấu rất nhiều điều của Mặc Khuynh cũng không hỏi thêm: "Tìm tiếp đi."
Ba vị thần đèn Hỗn Độn, còn có hóa thân mà chỉ nhận được một nguyện vọng, đương nhiên Phệ Minh không hài lòng.
Không biết có phải do quá may mắn hay không, chẳng mấy chốc Phệ Minh đã tìm được một bình Hỗn Độn thạch khác.
Lần này Phệ Minh có kinh nghiệm nên bình tĩnh hơn rất nhiều, chẳng qua hai tay vẫn run rẩy như cũ, hắn ma sát vài lần, mong chờ nói: "Thần đèn Hỗn Độn đại nhân, mau hiện thân đi."
Pặc
Nắp bình bung ra, có điều lần này không phải Hậu Thổ mà là Thông Thiên giáo chủ, lão thờ ơ nói: "Thôn Phệ tộc may mắn, ngươi quấy rầy giấc ngủ của bổn tọa, ngươi phải thỏa mãn ba nguyện vọng của bản thần."
Phệ Minh: "..."
Còn có kiểu này nữa hả? Mặc Khuynh, ngươi đâu có nói với ta chuyện này.
"Thần dược không giới hạn cấp bậc, Hỗn Độn thạch, ít nhất phải đưa ba khối cao một mét, đây là hai nguyện vọng." Thông Thiên giáo chủ thản nhiên lên tiếng: "Nguyện vọng thứ ba, ngươi phải nói hết cho bản thần biết các tin tức về thần dược và Hỗn Độn thạch mà ngươi biết."
"Ngươi có thể không làm theo, bản thần cũng sẽ không trách tội ngươi, mà chỉ trách tội cả Hỗn Độn tộc, sau đó tiêu diệt hết thôi." Thông Thiên giáo chủ bình tĩnh mở miệng, như thể đang nhắc tới một việc rất nhỏ nhoi.
Má nó, đừng như thế chứ, không trách tội ta, chỉ diệt toàn tộc ta?
"Ta đồng ý, ta đưa ngài ngay đây." Phệ Minh đau đớn, trở tay lấy ba khối Hỗn Độn thạch cao một mét và bảy, tám gốc thần dược ra.
Thông Thiên giáo chủ kinh ngạc, Mặc Khuynh cũng ngơ ngác, ngươi mang nhiều thứ bên người như thế à?
Phệ Minh nhịn đau giao thần dược và Hỗn Độn thạch, Phệ Minh hơi không cam tâm, muốn lôi kéo quan hệ: "Thần đèn vĩ đại, ngài có quen lão tổ nhà ta - Thôn Phệ Ma Thần không?"
"Ta không thân với lão già Thôn Phệ đó, Hậu Thổ thân với hắn." Thông Thiên giáo chủ khinh thường: "Chết bao nhiêu năm rồi, còn muốn bổn tọa nể mặt hắn?"
Phệ Minh cười gượng: "Không dám, không dám, chỉ là muốn nghe một ít sự tích về tổ tiên thôi mà."
Thông Thiên giáo chủ gật đầu, nhìn sang Mặc Khuynh, nghi hoặc hỏi: "Không ngoan ngoãn ở trong cổ thôn, chạy ra đây làm gì?"
"Bẩm Thông Thiên giáo chủ, tại hạ cũng muốn xin đại nhân một nguyện vọng, nhận được cơ duyên." Mặc Khuynh run lên, vội vàng cung kính đáp.
"Được rồi, ngươi đã thỏa mãn nguyện vọng của bổn tọa, bổn tọa đi đây, có duyên gặp lại." Thông Thiên giáo chủ trở vào bình, xé không đi mất.
"Mặc Khuynh, ngươi quen thân với Thông Thiên đại nhân lắm à? Cổ thôn là gì?" Phệ Minh vội quay sang nhìn Mặc Khuynh, thần dược và Hỗn Độn thạch đã giao ra, hắn cũng không thèm để ý nữa, tên này giấu hắn quá nhiều chuyện, hắn phải hỏi cho rõ.
"Cũng không tính là thân, chẳng qua tổ tiên Mặc Lân Ma Thần tộc ta từng kề vai sát cánh xông pha chiến trường với Thông Thiên đại nhân và các vị khác." Trên mặt Mặc Khuynh xuất hiện vẻ kiêu ngạo: "Lúc đó, tổ tiên tộc ta cùng ba vị đại nhân bảo vệ Hỗn Độn, cống hiến vô số vì ngàn vạn sinh linh Hỗn Độn..."
Mặc Khuynh bắt đầu chém gió, quỷ mới biết Mặc Lân Ma Thần chết hồi nào, và tại sao lại chết, thôi thì cứ nói là chết trận đi, làm một anh hùng Hỗn Độn, biểu tượng của chính nghĩa!