← Quay lại trang sách

Chương 1499 Trưởng thôn Giang Thái Huyền

Thì ra Mặc Lân Ma Thần đã cống hiến cho Hỗn Độn nhiều như thế." Phệ Minh kính phục, rồi lại ngưỡng nói: "Lần này có Hậu Thổ nương nương, tương lai của Mặc Lân tộc sẽ bằng phẳng hơn hẳn."

"Minh Vương, Thôn Phệ Ma Thần và Hậu Thổ Ma Thần cũng là người quen của nhau, nói không chừng lúc trước Thôn Phệ Ma Thần cũng là một trong những người đã bảo vệ Hỗn Độn." Mặc Khuynh cười bảo: "Rất có thể tổ tiên chúng ta quen biết nhau, chuyện này ai mà biết chắc được nhỉ."

"Mặc Khuynh huynh đệ nói đúng." Phệ Minh dứt khoát đổi luôn cách xưng hô, Phệ Minh quả thật chẳng dám bịa chuyện được Thánh Nhân coi trọng thế này.

"Phệ Minh huynh đệ, cổ thôn mà ban nãy Thông Thiên đại nhân nhắc đến là?" Phệ Minh không kiềm lòng được bèn hỏi.

"Cổ thôn à, đó là nói sinh sống của tộc người thủ hộ." Mặc Khuynh nghiêm nghị đáp.

"Người thủ hộ?"

"Đúng, là cổ thôn Hỗn Độn do hậu duệ của những Ma Thần đã bảo vệ Hỗn Độn tự phát xây dựng, ở đó, mọi chuyện đều có thể xảy ra, Hỗn Độn khí, Hỗn Độn đan, còn có phương pháp thành Thánh, mà quan trọng hơn hết là thôn dân cổ thôn sẽ được Thánh Nhân che chở!" Mặc Khuynh lên tiếng.

Phệ Minh vừa mong ngóng lại vừa thấp thỏm: "Không biết ta có thể đến cổ thôn đó không?"

Cổ thôn Hỗn Độn này chẳng khác nào thiên đường, thánh địa, còn có Hỗn Độn khí, Hỗn Độn đan, và cả phương pháp thành Thánh nữa, bây giờ hắn chỉ muốn chạy ngay tới đó!

"Chỉ cần được thôn dân cổ thôn tiến cử là được." Mặc Khuynh nói.

"Mặc Khuynh huynh đệ phải chăng cũng là thành viên của cổ thôn?" Phệ Minh nảy lên một ý, thấp giọng cười nói.

"Nhờ có tổ tiên, Hậu Thổ đại nhân niệm tình cũ, cho Mặc Lân tộc ta vào cổ thôn, trở thành người thủ hộ." Mặc Khuynh giơ cao hai tay, tìm một vị trí để quỳ xuống rồi cao giọng hô lên, dập đầu cảm ơn.

"Mẹ nó, quỳ sai hướng rồi." Giang Thái Huyền âm thầm quan sát sầm mặt, suýt chút nữa đã chạy ra chỉ đúng hướng cho hắn.

"Mặc Khuynh huynh đệ, chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đến cổ thôn ngay đi." Phệ Minh đỡ Mặc khuynh lên, thấp giọng bảo.

"Cũng được, ta cũng ra ngoài rất lâu rồi, nếu còn không về thì chắc trưởng thôn sẽ đi ra đây kiếm ta." Mặc Khuynh nói, dừng một lúc lại bổ sung: "Minh Vương, cổ thôn không phải nơi bình thường, sau khi đến đó phải hành xử khiêm nhường, tuyệt đối không thể chọc giận trưởng thôn."

"Phệ Minh ta luôn đối xử khiêm nhường với mọi người." Phệ Minh vỗ ngực: "Không biết trưởng thôn là ai?"

"Trưởng thôn là sứ giả Thánh Nhân, tên Giang Thái Huyền." Mặc Khuynh trịnh trọng giới thiệu.

"Sứ giả Thánh Nhân? Cho ta thêm mấy lá gan ta cũng không dám chọc giận y." Phệ Minh nói, ta chọc nổi sứ giả Thánh Nhân chắc? Nguyên cả Thôn Phệ tộc cũng chọc không nổi!

"Được, bây giờ chúng ta nhanh chóng qua đó, nếu may mắn có thể gặp được trưởng thôn, trưởng thôn rất hiếm khi lộ mặt, cho dù là thôn dân cũng có đôi lúc khó gặp được y." Mặc Khuynh lên tiếng.

Hiện tại chắc chắn không thể gặp thường xuyên, đạo tràng của ta còn chưa khai trương đây này, lại còn phải bế quan, dựng xong cổ thôn trước rồi nói, Giang Thái Huyền thầm nghĩ.

"Ta có nên nghĩ ra biệt danh là Cừu Chậm Chạp (*) không nhỉ? Thôi thôi thôi, trên đầu của con cừu già đó xanh ươm kia kìa." Giang Thái Huyền tự bác bỏ suy nghĩ này.

(*) Tên của trưởng thôn trong hoạt hình Cừu Vui Vẻ và Sói Xám

Mặc Khuynh dẫn Phệ Minh tới cổ thôn, vừa nhìn thấy thạch ốc, Phên Minh đã sững người, má nó chứ đây là cổ thôn?

Mặc Khuynh vội vàng giải thích, bấy giờ Phệ Minh mới vỡ lẽ, thì ra là gặp đại nạn, hiện tại có Thánh Nhân trông coi, chắc chắn cổ thôn Hỗn Độn này sẽ được xây dựng lại, thậm chí còn hưng thịnh mãi mãi.

“Vị này là phó thôn – Long Đế.” Mặc Khuynh giới thiệu.

“Mặc Khuynh, nhiệm vụ này ngươi làm không tồi, giúp ta thu thập được không ít Hỗn Độn thạch, sắp tới có thể tu sửa lại tượng thần rồi, đây là phần thưởng của ngươi, gồm hai mươi viên Hỗn Độn đan và một trăm sợi Hỗn Độn khí.” Long Đế đưa thương phẩm qua.

“Đa tạ phó thôn.” Mặc Khuynh mừng rỡ, vội vàng nhận lấy phần thưởng.

Phệ Minh thấy mà ghen tỵ đỏ cả mắt, một nguyện vọng chỉ mới nhận được mười viên Hỗn Độn đan, nhiệm vụ này lại có tận hai mươi viên và một trăm sợi Hỗn Độn khí? Đã nói Hỗn Độn đan cực kỳ khó luyện chế cơ mà?

“Đây là Thôn Phệ tộc huynh đệ, Phệ Minh.” Mặc Khuynh giới thiệu.

Long Đế gật đầu: “Trước đây thứ hạng của Thôn Phệ Ma Thần trong số các Ma Thần Hỗn Độn cũng không thấp.”

Phệ Minh vừa nghe thì hứng chí, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào, tổ tiên nhà ta cũng có tiếng lắm nhé.

Ầm

Đúng lúc này, Hỗn Độn chấn động, một bàn tay trắng nõn như ngọc duỗi ra từ Hỗn Độn, bàn tay quét qua lỗ thủng trên thạch ốc, nhoáng cái căn nhà đã được sửa chữa.

“Đa tạ Hậu Thổ nương nương.” Long Đé vội vàng cảm kích.

“Tham kiến Hậu Thổ đại nhân.” Mặc Khuynh và Phệ Minh cuống quýt hành lễ.

Sau khi sửa xong thạch ốc thì Hậu Thổ lập tức rời đi, không hề hiện thân.

“Hậu Thổ nương nương và các vị đại nhân hóa thân thành thần đèn, thu thập Hỗn Độn thạch cũng là để trùng kiến cổ thôn.” Long Đế giải thích một câu.

“Thì ra là thế.” Phệ Minh vỡ lẽ, khó trách Ma Thần Hỗn Độn lại đòi Hỗn Độn thạch, dù sao trong mắt cũng cường giả ở cấp bậc Ma Thần Hỗn Độn này, Hỗn Độn thạch cũng không phải bảo vật gì.

“Long Đế.” Giang Thái Huyền bước ra từ Hỗn Độn, đi đến trước Hỗn Độn thạch ốc.

“Trưởng thôn.” Long Đế cung kích đáp: “Hậu Thổ nương nương đã tu sửa lại thạch ốc, mong trưởng thôn thay ta nói lời cảm ơn.”

“Ừ, ta biết rồi, chuyện trùng kiến cổ thôn vẫn còn lắm gian nan, mọi người vất vả rồi.” Giang Thái Huyền vỗ vai Long Đế: “Chờ khi nào cổ thôn được sửa chữa xong, có lẽ Hậu Thổ nương nương và hai vị đại nhân sẽ đến đây ở luôn, để bảo vệ cổ thôn.”

“Đa tạ trưởng thôn, cho dù Long Đế có phải hiến dâng cả tính mạng của mình thì ta cũng sẽ gầy dựng lại cổ thôn.” Long Đế kích động.

“Ngươi cũng không cần phải vất vả như thế, mọi người cùng nhau chung tay xây dựng, nếu gặp được sinh linh Hỗn Độn, chỉ cần không phải hậu duệ Ma Thần tàn ác thì có thể dùng Hỗn Độn đan và Hỗn Độn khí để trao đổi.” Giang Thái Huyền căn dặn.

“Ta đã rõ.” Long Đế trầm giọng đáp.

“Vậy bản trưởng thôn bế quan đây, cổ thôn Hỗn Độn này giao cho ngươi.” Giang Thái Huyền vứt lại một câu rồi trực tiếp rời đi.