← Quay lại trang sách

Chương 1500 Ta có thể tự quyết định

Thấy Giang Thái Huyền đi mất, Long Đế và Mặc Khuynh lại trò chuyện thêm một lúc, tiếp đó ngẩn người nhìn pho tượng của Hỗn Độn Tổ Long, sau khi nhìn thấy sinh linh Hỗn Độn xuất hiện, gì mà Mặc Lân Ma Thần với Thôn Phệ Ma Thần, hiện tại hắn cũng bắt đầu nghi ngờ không biết trước đây có Tổ Long Hỗn Độn tồn tại thật hay không.

“Cố lên, năm đó Mặc Lân Thần Ma cũng là một trong những người đã bảo vệ Hỗn Độn, sớm ngày trùng kiến cổ thôn, các ngươi cũng có thể mang Mặc Lân Ma Thần đến đây thờ phụng.” Long Đế lên tiếng.

“Ta nhất định sẽ thờ phụng tượng thần của tổ tiên trong cổ thôn.” Mặc Khuynh đảm bảo.

“Phó thôn, Mặc Khuynh huynh đệ.” Phệ Minh không kiềm lòng được bèn mở miệng, các ngươi đừng lơ ta như thế chứ, mau nói xem tình hình trước kia của lão tổ nhà ta là thế nào, cho ta cơ hội để mang tổ tiên tới đây nữa.

“Thôn Phệ tộc huynh đệ, ngươi có tìm được nơi này cũng xem như là có duyên, nếu muốn gia nhập cổ thôn, chờ ta hỏi thôn trưởng xong sẽ báo lại với ngươi.” Long Đế đáp.

“Đa tạ phó thôn.” Phệ Minh cảm kích.

“Đi thôi.” Mặc Khuynh trực tiếp lôi Phệ Minh đi.

Phệ Minh rất bất mãn, ta còn phải làm thân với y nữa, ngươi kéo ta đi làm gì?

“Chờ một chút, ta và phó thôn vừa gặp đã quen, đang định tán gẫu thêm một lúc.” Phệ Minh vội lên tiếng.

“Khụ, ta muốn chỉ điểm cho ngươi để vào được cổ thôn.” Mặc Khuynh ho nhẹ một tiếng, thấp giọng bảo.

Phệ Minh vừa nghe được câu này thì không giằng co nữa, để Mặc Khuynh tiếp tục kéo đến một nơi cách xa thạch ốc.

“Tuy không rõ năm đó Thôn Phệ Ma Thần đứng về phe nào, nhưng chí ít không có địch ý, bằng không Hậu Thổ nương nương tuyệt đối sẽ không thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.” Mặc Khuynh thấp giọng thì thào: “Hiện tại cổ thôn còn rất nhiều công việc dang dở cần phải hoàn thành, trưởng thôn cũng đã nói có thể tìm sinh linh Hỗn Độn rồi dùng đồ vật để trao đổi, nếu ngươi có thể mang Hỗn Độn thạch đến để trùng kiến cổ thôn thì đó nhất định là một đại công lao.”

Nhìn ánh mắt ngày càng sáng rỡ của Phệ Minh, Mặc Khuynh lại nói: “Ngươi đưa một ít là được rồi, dù sao Hỗn Độn thạch sơn đó cũng thuộc về Thôn Phệ tộc chứ không phải của ngươi, chúng ta chậm rãi tìm trong Hỗn Độn.”

“Được.” Hai mắt Phệ Minh lập lòe, cười đáp: “Mặc Khuynh huynh đệ đi tìm trước đi, ta phải trở về bình tĩnh lại đã.”

“Có cơ hội lại gặp sau.” Mặc Khuynh cũng không chần chừ, chắp tay hành lễ một cái rồi nhanh chóng đi mất.

Phệ Minh đi thẳng về lầu các của mình, đóng kín cửa lại rồi lấy Hỗn Độn đan ra bắt đầu luyện hóa, mười viên Hỗn Độn đan vào bụng, thần hồn trở nên thông thấu hơn một phần, thể chất và huyết mạch cũng tinh thuần hơn.

“Hỗn Độn đan, nhất định phải có đủ Hỗn Độn đan, khi đó ta sẽ có thể trở thành Đạo Cảnh!” Thần sắc Phệ Minh kích động, nghĩ tới lời Mặc Khuynh nói, nhất thời cười lạnh: “Chỉ cần có thể đạt được Hỗn Độn đan, một ít Hỗn Độn đan là cái thá gì đâu chứ, ai nói Hỗn Độn thạch không phải của ta? Toàn bộ chúng đều thuộc về ta!”

“Để xem xem khai phá Hỗn Độn thạch tới đâu rồi.” Phệ Minh bước ra khỏi lầu các, Hỗn Độn thạch kiên cố không gì sánh được, rất khó khai thác, cho dù Thôn Phệ tộc đã có kinh nghiệm, nhưng tốc độ khai thác vẫn rất chậm.

Hỗn Độn thạch sơn được Thôn Phệ tộc canh giữ kỹ càng, đại thống lĩnh kiểm kê số Hỗn Độn thạch được khai thác xong sau đó ghi chép lại, sau này sẽ báo cáo với Phệ Minh.

Phệ Minh đi qua đó, trực tiếp thu hết số Hỗn Độn thạch đã được khai thác, lạnh lùng nói: “Dùng tốc độ nhanh nhất khai thác chúng, một đám phế vật, tới tận bây giờ chỉ mới lấy được một ít thế này thôi.”

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ giám sát chúng, bảo chúng đẩy nhanh tốc độ.” Đại thống lĩnh vội lên tiếng.

“Trông chừng chúng cho kỹ, nếu dám lấy trộm thì lập tức giết chết.” Phệ Minh hừ lạnh rồi bỏ đi.

Phệ Minh cầm đống Hỗn Độn thạch mới khai thác đi đến cổ thôn tìm Long Đế: “Phó thôn, đây là Hỗn Độn thạch ta tìm được.”

Long Đế ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Được, ta sẽ đưa phần thưởng cho ngươi.”

“Phó thôn, không cần phần thưởng đâu, số thạch này là ta tặng miễn phí, sau này hẵng thưởng sau.” Phệ Minh vội vàng đáp lời.

“Tặng miễn phí?” Long Đế kinh ngạc, tức khắc cười bảo: “Được, Thôn Phệ tộc huynh đệ có lòng.”

Trên đời này còn tên ngốc như vậy, lại còn tặng miễn phí?

“Vậy phó thôn này, sau này tượng thần của lão tổ tộc ta có thể dời vào đây hay không?” Phệ Minh thấp giọng hỏi.

“Chuyện này à, phải hỏi trưởng thôn mới biết được, có điều ta đảm bảo sẽ thay Phệ Minh huynh đệ nói vài lời hay, chỉ cần không phải vấn đề gì lớn thì chắc chắn có thể.” Long Đế cũng đè thấp giọng để trả lời.

Ngươi muốn dựng nhà ở đây mà ta còn cản được ngươi chắc, cũng có phải địa bàn của ta đâu, Long Đế âm thầm bĩu môi.

Về việc có Thánh Nhân tọa trấn, bấy nhiêu Hỗn Độn thạch của ngươi đã đủ để mời nhóm Hậu Thổ bọn họ tiêu diệt xong Thôn Phệ tộc rồi lại tiêu diệt thêm lần nữa luôn.

“Đa tạ phó thôn, đúng lúc ta có một tòa Hỗn Độn thạch sơn, chờ khi nào ta khai thác xong thì sẽ đem hết qua đây.” Phệ Minh vỗ ngực.

“Thạch sơn đó là của toàn tộc mà nhỉ? Các tộc nhân khác đồng ý ư?” Long Đế nhíu mày.

“Ta đồng ý là được, một tòa thạch sơn nho nhỏ mà thôi, ta có thể tự quyết định!” Phệ Minh kiêu ngạo.

Long Đế mỉm cười, bội phục giơ ngón cái lên, đổi chuyện sẽ hỏi trưởng thôn thành chắc chắn có thể dọn vào, Phệ Minh hài lòng rời đi, tiếp tục khai thác Hỗn Độn thạch sơn.