← Quay lại trang sách

Chương 1502 Phát hiện

“Đương nhiên.” Sinh linh các tộc lên tiếng.

Bọn họ quả thật chẳng có lòng tin có thể càn quét hết di tích Ma Thần Hỗn Độn, cho dù có gọi Đạo Cảnh về đây thì cũng chẳng thể nào làm được, còn có khả năng mất mạng bên trong.

Những chủng tộc này đều có Đạo Cảnh tọa trấn - đây là tin tức do ba vị Thần Ma Tiên Thiên điều tra được, chẳng qua mấy vị Đạo Cảnh kia bế quan quanh năm, không đi ra ngoài mà thôi.

Không phải Đạo Cảnh không thèm để ý tới di tích Ma Thần Hỗn Độn, mà là có lòng nhưng không đủ sức, không chọc nổi mấy vị Ma Thần đã chết này.

Hỗn Độn phía trước cuộn trào mãnh liệt, các tộc lẳng lặng chờ đợi, hiện tại Hỗn Độn vẫn chưa khôi phục nguyên trạng, sát khí vẫn dữ dội như cũ, nếu bây giờ xông vào, có khả năng sẽ chết rất thảm.

“Thôn Phệ tộc tìm di tích Ma Thần này chính là vì một gốc thần dược, Thần Đế có thể lấy được thần dược này, có điều hơi khó tìm một chút, nó có tác dụng chữa trị thương thế Đạo Cảnh, mong trưởng thôn có thể nhường cho tộc ta.” Phệ Minh truyền âm.

“Được, bọn ta không động tới thần dược.” Giang Thái Huyền truyền âm đảm bảo, Phệ Minh đã có lòng lắm rồi, đối phương muốn tìm thần dược để chữa trị thương thế cho Đạo Cảnh, rất có thể là Đạo Cảnh của Thôn Phệ tộc gặp chuyện, nhường cho hắn cũng không thành vấn đề.

Còn về việc các sinh linh khác có muốn tranh hay không thì chẳng liên quan gì tới bọn họ, lần này đến đây, chủ yếu là muốn xem xem có căn nguyên Ma Thần hay không, để ban phúc lợi cho Hầu Tử.

Dòng chảy hỗn loạn trong Hỗn Độn nhanh chóng yên ắng lại, sát khí cũng yếu hơn nhiều, nhưng cỗ khí tức xa xưa kia thì lại ngày càng dày đặc.

Phía trước xuất hiện một lớp chắn mơ hồ, ngăn cách năng lượng Hỗn Độn, cũng ngăn cách luôn ánh mắt dò xét của mọi người, không ai biết tình huống bên trong ra sao.

Giang Thái Huyền trầm ngâm, nếu căn nguyên của Ma Thần họ Viên này vẫn còn tồn tại thì bọn họ có thể giả mạo một phen để dọa các tộc, như thế sẽ rất có lợi cho quá trình phát triển sau này.

“Đi.” Thôn Phệ tộc thét dài, hơn mười vị Thần Đế nhanh chóng bước qua lá chắn.

Các sinh linh còn lại cũng lập tức theo sau, nhóm Giang Thái Huyền đi cuối cùng, không khiến ai chú ý, lần này có không ít chủng tộc tới đây, chỉ cần bản thân không nhảy ra ngoài thì sẽ chẳng ai để mắt tới bọn họ.

Vừa bước qua lá chắn, nhất thời, một cỗ uy áp mạnh mẽ ập tới, sắc mặt Đông Hoàng trở nên tím ngắt, suýt đã phun một búng máu, may mà có Hậu Thổ kịp thời ra tay, đánh tan cỗ uy áp nọ.

“Quả nhiên là di tích Ma Thần, sinh linh bình thưởng không thể sở hữu uy áp nhường này.” Hậu Thổ thờ ơ nói.

“Chúng ta vào thôi, Thôn Phệ tộc đã từng vào di tích này, trong tin tức Phệ Minh gửi tới có cả lộ tuyến.” Giang Thái Huyền lên tiếng.

Uy áp thuộc về Thánh Nhân bao trùm cả không gian cả di tích Ma Thần Hỗn Độn, sinh linh các tộc chống chọi lại uy áp, khó khăn bước vào bên trong.

Di tích trông giống như một thế giới thu nhỏ, cây cỏ cao chót vót, núi mọc san sát, nước sông cuồn cuộn, cả không gian tràn ngập một cỗ năng lượng kỳ lạ còn cao cấp hơn cả thần nguyên khí, nhưng lại không phải năng lượng Hỗn Độn, có thể hấp thu tu luyện.

“Đây là năng lượng tàn dư sau khi Ma Thần Hỗn Độn chết.” Hậu Thổ thản nhiên.

Tôn Hầu Tử vận chuyển công pháp, hấp thu thần lực, toàn thân thoải mái: “Lão Tôn cảm thấy bản thân rất thích hợp với năng lượng này.”

“Đi thôi, dựa theo tin tức của Phệ Minh, thì càng đi về phía uy áp sẽ càng mạnh, có lẽ nói đó chính là nơi Ma Thần đã ngã xuống.” Giang Thái Huyền nói.

Tiểu thế giới này được tạo thành từ năng lượng tản ra sau khi Ma Thần Hỗn Độn chết và một phần máu thịt của đối phương, số còn lại và căn nguyên rất khó hòa tan.

“Ngươi nói xem, Ma Thần này đã chết hay chưa? Có khi nào sống lại không? Năm đó Bàn Cổ đại nhân...” Giang Thái Huyền vừa đi vừa thì thào.

Lúc trước Bàn Cổ khai thiên đã thai nghén, hóa thân thành Hồng Hoang đại thế giới, hiện tại ba người Hậu Thổ xuất hiện, mà họ cũng đã từng nói Bàn Cổ chưa chết, hệ thống cũng nói đạo tràng có thể trồng ra người này.

“Chờ khi phụ thần xuất hiện, ngươi hỏi y là được.” Hậu Thổ thờ ơ: “Còn Ma Thần ở đây đã chết thật rồi.”

“Tràng chủ, Đông Hoàng, Thánh Viên Vương, các ngươi đừng đi xa quá, dù sao nơi này cũng là nơi Ma Thần ngã xuống, rất có khả năng sẽ tồn tại trận pháp Tiên Thiên, thực lực của bọn ta vẫn chưa hồi phục, chưa chắc có thể kịp thời cứu các ngươi.” Lão Quân mở miệng.

“Được.” Ba người gật đầu, bọn họ sẽ không lấy tính mạng của bản thân ra đùa.

Ba người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới trước dòng sông, tuy rằng dòng chảy rất xiết, nhưng bên dưới lại không có sinh vật sống nào, tựa như một con sông chết.

Thánh uy tỏa ra từ bờ bên kia của dòng sông, phải xuyên qua dòng sông này mới có thể tìm được căn nguyên Thần Ma.

“Ai ra tay?” Đột nhiên Hậu Thổ hỏi.

“Để lão đạo, các ngươi bảo vệ ba người tràng chủ đi.” Lão Quân đứng lên đáp.

“Để lão đạo làm cho, ngươi vẫn chưa khôi phục, mấy thứ như trận pháp vẫn nên để ta lo thì hơn.” Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng lên tiếng.

“Chỉ là đi qua đó mà thôi, chứ có phải phá trận đâu, chẳng lẽ ngươi muốn để mấy người kia qua hết à?” Thái Thượng Lão Quân nói.

“Lão Quân làm đi.” Giang Thái Huyền đau đầu, hai tên này, hễ gặp mặt là cãi nhau, lúc nào cũng muốn nhào lên tẩn đối phương một trận, thật khiến người ta đau đầu.

Thông Thiên giáo chủ hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, lão phất tay, một đám mây ngưng tụ lại, đỡ mọi người bay lên.

Thái Thượng Lão Quân giơ tay điểm một cái, Thái Cực Đồ lập tức xuất hiện, thánh uy mênh mông ập tới, trấn áp dòng sông.

Ầm ầm

Dòng sông chấn động, trên không trung chợt lóe lên vô số sát quang, công kích Thái Cực Đồ.

“Sát trận Tiên Thiên!” Ánh mắt Giang Thái Huyền cứng đờ, thảo nào Hậu Thổ lại hỏi ai ra tay.

Thái Cực Đồ trấn áp hư không, Lão Quân đứng trên Thái Cực Đồ, vững như bàn thạch: “Đã lâu như vậy, còn dám tác quái?”

Uy năng của sát trận Tiên Thiên cực kỳ cường đại, nếu không có Thánh Nhân ra tay thì cho dù Đạo Cảnh có tới đây cũng chỉ là tự chui vào chỗ chết.

Thái Cực Đồ chính là một trong ba bảo vật khai thiên, uy năng khiếp người, cộng thêm thực lực của Thánh Nhân, để trấn áp được một sát trận, hoàn toàn không phải việc gì khó.