Chương 1503 Chí bảo của Ma Thần
“Đó là ai?”
Sinh linh các tộc ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Lão Quân đang ngự không bên trên dòng sông, trên mặt người nào người nấy cũng hiện rõ vẻ hoảng sợ, mẹ nó, sao có thể có người mạnh tới mức này?
Có thể dùng sức một người để tự trấn áp sát trận Tiên Thiên, chắc chắn là cường giả vượt lên trên cả Đạo Cảnh!
“Từ khi nào mà trong Hỗn Độn lại xuất hiện thêm một tồn tại còn mạnh hơn Đạo Cảnh thế? Tại sao chúng ta lại không cảm ứng được gì cả?” Trong Thôn Phệ tộc, trừ Phệ Minh ra thì ai cũng ngơ ngác.
Vượt qua Đạo Cảnh, trấn áp sát trận Tiên Thiên, đây là cường giả vô địch bậc nhất!
Đạo Cảnh các tộc đều đang truy cầu cảnh giới này, nhưng không một ai thành công, có không ít Đạo Cảnh đã thành danh lâu năm bị kẹt lại tại đỉnh phong ý đồ muốn cưỡng chế tấn cấp, cuối cùng bị phản phệ đến nỗi ngay cả cặn cũng không còn.
Lão Quân không để ý tới bọn họ mà chỉ đi theo nhóm Giang Thái Huyền, chậm rãi đi qua dòng sông.
Thông Thiên giáo chủ cưỡi mây đi rất nhanh, chẳng thèm để tâm tới sát trận Tiên Thiên, không tới mấy giây đã băng qua con sông, Lão Quân cũng theo sát đằng sau, sau khi mất đi mục tiêu, sát trận Tiên Thiên cũng dần khôi phục về nguyên trạng.
Thánh uy càng ngày càng dày đặc, cho dù là Đạo Cảnh cũng khó có thể chịu đựng được cỗ uy áp này.
Không thành Thánh, tất cả đều là sâu kiến!
Ngay thời khác này, bọn họ đã hiểu rất rõ chênh lệch giữa hai bên, chưa bước chân vào cảnh giới Thánh Nhân thì không tài nào biết được sự đáng sợ của nó!
“Đi thôi.” Hậu Thổ thờ ơ nói, bước nhanh về phía trước.
Đây là một ngọn núi cao, xung quanh có không ít thần dược, tất cả bọn chúng đều được cấm chế bảo vệ, Lão Quân phất tay phá vỡ cấm chế, Đông Hoàng và Thánh Viên Vương vội vàng đi lại thu thập.
“Đây là?”
Sau khi đi tới dưới chân núi, Giang Thái Huyền nhìn thấy một phiến đá, bên trên có khắc hình một con vượn màu đen tuyền, trong miệng mọc đầy răng thú sắc bén, phả ra khí tức hung hãn.
“Ma Thần họ Viên.” Hai mắt Thông Thiên giáo chủ lóe lên: “Có lẽ đây chính là bức họa vẽ vị Ma Thần đã chết kia.”
Dứt lời, Thông Thiên giáo chủ nhìn sang ngọn núi, hai mắt tỏa ra ánh sáng sắc xanh, lão quét mắt nhìn khắp ngọn núi để tìm căn nguyên Ma Thần.
“Đây là mộ Ma Thần, có hơi rắc rối, bên trong vẫn còn một số sát trận nhỏ cần phải thanh trừ.” Thông Thiên giáo chủ nói.
“Có chắc chắn sẽ thành công không?” Giang Thái Huyền hỏi.
“Ba ngày.” Thông Thiên giáo chủ trầm giọng đáp: “Các ngươi không giúp được đâu, đưa Thái Cực Đồ cho bổn tọa, các ngươi đi xung quanh tìm thần dược trước đi, ba ngày sau hẵng trở lại.”
“Đây.” Lão Quân không hề do dự, lập tức đưa Thái Cực Đồ cho Thông Thiên, Thái Cực Đồ đã được luyện hóa nên ông ta cũng chẳng sợ Thông Thiên giáo chủ sẽ lấy luôn không trả.
“Đi thôi.” Giang Thái Huyền mang mọi người rời đi, sau đó truyền âm cho Thông Thiên: “Nhớ kiểm tra căn nguyên, nếu căn nguyên còn nguyên vẹn thì phải báo ngay cho ta biết.”
“Được.” Thông Thiên giáo chủ đáp.
“Tràng chủ, chắc chắn nơi Viên Hầu Hỗn Độn (*) này ngã xuống có không ít cơ duyên, có lẽ cũng đã sinh ra một số bảo vật, chỉ là không biết chí bảo cộng sinh của hắn ở đâu.” Lão Quân lên tiếng.
(*) Vượn
Chí bảo cộng sinh!
Ở thế giới Hồng Hoang, mỗi người trong ba ngàn Ma Thần được sinh ra đều có chí bảo cộng sinh của mình, có điều đã bị phá hủy hết rồi, không ngờ thế giới này lại có Ma Thần Hỗn Độn tồn tại, rất có khả năng sẽ có chí bảo cộng sinh.
Chí bảo cộng sinh của Ma Thần, tệ nhất cũng phải là thần khí Tiên Thiên nhỉ? Giang Thái Huyền thầm nghĩ.
“Ma Thần đã chết từ lâu, khó mà bảo tồn được nó.” Hậu Thổ điềm nhiên mở miệng.
Lão Quân cười: “Nếu chỉ còn một ít mảnh vỡ thì cũng tốt hơn Hỗn Độn thạch.”
Mọi người vừa đi vừa chú ý xung quanh, tình cờ gặp được thần dược thì trực tiếp phá cấm chế rồi cầm đi.
“Nơi này...” Ánh mắt của Hậu Thổ đột nhiên cứng đanh lại, quỷ khí âm hội tụ, nàng nhìn xuống chân: “Các ngươi lùi ra xa một chút, sát cơ ở nơi này không tầm thường, bổn tọa phá nó thử xem sao.”
“Có đồ tốt à?” Mọi người lui ra ngoài dưới sự bảo vệ của Lão Quân.
“Lục Đạo Luân Hồi!” Lục Đạo Luân Hồi bàn chấn động, quỷ khí vô tận tràn lan, đổ ập xuống, nhất thời, đất lở núi sập, vô số sát quang hội tụ sát khí ngút trời lao ra ngoài, một thanh trường thương đen nhánh dần xuất hiện.
“Đạo khí Tiên Thiên, chắc hẳn là chí bảo cộng sinh của Ma Thần, sát trận này chính là do thanh thần thương kia diễn hóa thành, đáng tiếc đã bị tàn phá rất nghiêm trọng.” Lão Quân trầm giọng lên tiếng.
“Lão Quân, thần khí Tiên Thiên và đạo khí Tiên Thiên có gì khác nhau?” Giang Thái Huyền hỏi, lúc trước hắn đã từng hỏi hệ thống, nhưng hệ thống không trả lời.
“Sau này tràng chủ sẽ biết.” Lão Quân vuốt râu nói.
Mẹ, Giang Thái Huyền cực kỳ muốn nhấn lão già này xuống sông, còn là cái kiểu nhấn xong thì không lôi lên ấy.
“Lão Tôn cảm thấy thanh trường thương này có duyên với lão Tôn.” Tôn Hầu Tử nói xen vào.
“Ngươi đi tu lâu quá nên học được cái tính mặt dày của lão già kia luôn rồi à?” Lão Quân bực bội trừng mắt nhìn Hầu Tử, Hầu Tử ngượng ngùng cười, không lên tiếng nữa.
Bên trong di tích Ma Thần Hỗn Độn, thánh uy lại bắt đầu lan tràn, Thần Đế các tộc bị áp chế đến mức nằm rạp xuống, mọi người kinh hãi nhìn về hư ảnh chọc trời, quỷ khí nặng nề kia, khí tức âm u dày đặc như màu mực đen kịt, khiến cả di tích rơi vào bóng tối.
Sắc mặt của sinh linh các tộc rất khó coi, ban nãy mới xuất hiện một lão già, bây giờ lại có thêm một nữ thần, đã nói Ma Thần Hỗn Độn chết hết rồi cơ mà? Sao tự dưng lại lòi ra hai người này!
“Hay là chúng ta chạy đi?” Có sinh linh chịu không nổi nữa, trong này quá nguy hiểm, ai biết có khi nào hai vị này qua đây tiêu diệt hết bọn họ luôn không.
“Chạy cái gì, nếu bỏ chạy, thì thương thế của Đạo Cảnh tộc ta phải làm sao?” Phệ Minh nghiêm nghị mở miệng: “Một khi mất đi Đạo Cảnh, chúng ta chỉ có thể mời một vị về, nhưng tám phần mười là bọn họ sẽ không đồng ý, cho dù có mời về được thì ai có thể đảm bảo trong đoạn thời gian này các chủng tộc khác sẽ không động thủ?”
“Vả lại, hai vị đó không ra tay với chúng ta, hiển nhiên là không thèm để mắt đến chúng ta, vậy thì sợ cái gì?”