← Quay lại trang sách

Chương 1505 Khắc cho đẹp trai vào

“Xem ra ta chỉ có thể nạp tiền thôi.” Giang Thái Huyền bĩu môi, không biết phải ăn bao nhiêu Hỗn Độn đan mới có thể viên mãn.

“Tràng chủ, chờ khi ngươi vào thánh đạo, ngươi sẽ hiểu.” Lão Quân cười cười, sau đó không nói thêm nữa.

Ầm ầm

Mũi thương bay chừng ngàn dặm, trực tiếp lao thẳng vào một ngọn núi nhỏ, ngọn núi tức khắc sụp đổ, khí tức sắc bén dâng trào, đá vụn lập tức hóa thành bộn phấn.

“Di bảo Hỗn Độn!” Một giọng nói kinh sợ vang lên, nhóm sinh linh Hỗn Độn nhanh chóng chạy tới, nhìn chằm chằm vào mũi thương với ánh mắt rực lửa.

Ầm ầm

Lại một âm thanh vang dội, mặt đất nứt ra, một mảnh vỡ đen nhánh bay lên, sau đó dung hợp với mũi thương, trở thành một mẩu nhỏ thuộc cán cầm của trường thương.

“Tự động khôi phục? Hỗn Độn di bảo, chắc chắn là Hỗn Độn di bảo.” Các sinh linh Hỗn Độn kích động nói.

“Chư vị xem xong thì có thể rời đi.” Giang Thái Huyền hắng giọng, theo sau Lão Quân hạ mình xuống từ hư không.

“Rời đi? Chẳng lẽ bảo vật này là của ngươi? Có bản lĩnh thì ngươi bảo nó... bọn ta đi ngay.” Một sinh linh Hỗn Độn cười lạnh, ngay khi định tranh luận thì nhìn thấy Lão Quân, sau đó lập tức câm miệng.

Trước đó bọn họ đã thấy Lão Quân trấn áp sát trận Tiên Thiên trên sông, cỗ uy áp đó quá cường đại, là một Ma Thần Hỗn Độn còn sống!

“Không gạt các ngươi, bảo vật này thật sự là của bọn ta.” Giang Thái Huyền cười nói, rồi nhìn sang Hầu Tử.

“Quay về.” Tôn Hầu Tử nhe răng cười, chỉ tay về phía mũi thương, mũi thương chấn động ngay tức khắc, sau đó bay vọt vào tay của Tôn Hầu Tử.

Sinh linh Hỗn Độn: “...”

Là của các ngươi thật?

“Chư vị mạo hiểm đến đây, có thể tùy ý tầm bảo, chỉ cần không đụng tới những vật quan trọng là được.” Giang Thái Huyền hào phóng nói.

“Đa tạ Ma Thần Hỗn Độn đại nhân.” Sinh linh Hỗn Độn rối rít cảm kích.

“Đừng đến ngọn núi cao kia, chốc nữa các ngươi sẽ biết quan hệ giữa bọn ta và nơi này.” Giang Thái Huyền chỉ vào ngọn núi: “Bảo vật thuộc về người có duyên, nếu các ngươi có thể đi vào thì đó chính là duyên phận, hy vọng mọi người đều sẽ có thu hoạch.”

“Đa tạ sự rộng rãi của Ma Thần Hỗn Độn đại nhân.” Nhóm sinh linh lại bái tạ.

“Được rồi, hiện tại bọn ta phải thu hồi lại chiến binh (*) đã bị tàn phá lúc trước.” Giang Thái Huyền ngự không, Hầu Tử tiếp tục thả mũi thương ra, cảm ứng một mảnh vỡ khác.

(*) binh này vừa có nghĩa là ‘binh khí’, vừa có nghĩa là ‘binh sĩ’

“Thu hồi lại chiến binh đã bị tàn phá lúc trước?” Nhóm sinh linh Hỗn Độn chấn động, bọn họ vốn tưởng Ma Thần Hỗn Độn trong miệng bọn họ cũng đến đây để tầm bảo, nhưng bây giờ xem ra mấy vị này có liên quan mật thiết tới di tích?

Chẳng lẽ nguyên nhân Ma Thần này ngã xuống là do mấy vị này giết chết?

“Mau đi tầm bảo đi, Ma Thần Hỗn Độn đã cho phép rồi, chúng ta cũng không cần phải rời đi.” Sinh linh Hỗn Độn các tộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục tầm bảo, chỉ cần không đụng tới bảo vật của Ma Thần là được.

Thần thương cảm ứng được sự tồn tại của mãnh vỡ, nhóm Giang Thái Huyền theo sau thu thập từng miếng một, nhưng cách ngày trường thương khôi phục vẫn còn rất xa, không biết trước đây đã diễn ra cuộc chiến ác liệt tới cỡ nào mà trường thương lãi vỡ nát như thế, bọn họ đã tìm được hơn trăm mảnh, nhưng vẫn chưa khôi phục được phân nửa cán thương.

“Cuộc chiến năm đó, e là không dữ dội bình thường đâu.” Lão Quân lắc đầu.

“Hết rồi?”

Sau khi lại tìm được thêm một mảnh vỡ thì thần thương không chấn động nữa mà nằm yên trong tay Tôn Hầu Tử.

Hiện tại cán cầm của thần thương vẫn còn thiếu một nửa, tuy mảnh vỡ vừa kiếm được đã dung hợp với mũi thương, song nó chưa hợp nhất hoàn toàn mà vẫn để lại vô số vết nứt, giống như chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ vỡ ngay vậy.

“Xem ra một nửa còn lại, hoặc là đã hoàn toàn bị hủy diệt, hoặc là đang rải rác trong Hỗn Độn này rồi.” Lão Quân tiếc hận không thôi: “Không sửa được nữa, chỉ có thể luyện hóa nó vào Kim Cô Bổng thôi.”

“Tràng chủ, căn nguyên vẫn còn khá nguyên vẹn, ngày mai là có thể phá vỡ tất cả các trận pháp trong đây, ngươi bảo Ngộ Không chuẩn bị sẵn sàng.” Thông Thiên giáo chủ truyền âm.

“Được.” Giang Thái Huyền mừng rỡ, hắn kéo Hầu Tử qua một bên, để Lão Quân tiếp tục thương tiếc một mình: “Đại Thánh, ta muốn thương lượng một chuyện.”

“Chuyện gì?” Tôn Hầu Tử gãi đầu, lúc này hắn đang rất phấn khích, chỉ muốn lập tức đi luyện hóa căn nguyên.

“Vì để đạo tràng phát triển, cũng vì để Hỗn Độn…”

“Dừng, tràng chủ ngươi cứ nói thẳng đi.” Tôn Hầu Tử xua tay, còn lâu hắn mới bị lừa, vì Hỗn Độn phát triển gì chứ, hắn không tin.

“Thôi được, là thế này, tới lúc đó ngươi làm như vầy.” Giang Thái Huyền kề tai Tôn Hầu Tử thì thào về tình tiết câu chuyện hắn đã suy nghĩ xong từ lâu.

Tôn Hầu Tử híp mắt, thỉnh thoảng lại cười rộ lên, hắn nhe răng nói: “Được, lão Tôn chắc chắn sẽ lo liệu thật tốt, tràng chủ ngươi yên tâm.”

“Vậy được, đi, về chỗ ngọn núi.” Giang Thái Huyền hài lòng gật đầu, sau đó kéo Lão Quân cùng về.

Lão Quân trở về núi, nhìn thấy Thông Thiên giáo chủ một tay cầm Tru Tiên Kiếm, một tay cầm Thái Cực Đồ đang mạnh mẽ phá trận.

Giang Thái Huyền nhìn bức tranh của Ma Thần họ Viên, kỳ thị lên tiếng: “Con khỉ này xấu chết đi được.”

“Đúng là xấu thật.” Tôn Hầu Tử gật gù.

Lão Quân đứng bên cạnh, không hiểu nổi hai tên này bị làm sao.

Tôn Hầu Tử nghiêng đầu, đổi thành bộ dáng khi làm Đại Thánh: “Tràng chủ, lão Tôn thấy cứ khắc hình lão Tôn là vừa đẹp.”

Mặt Lão Quân giật giật, con khỉ này bị tràng chủ dạy hư rồi, đúng là mặt dày.

“Lão Quân, sao ngươi còn chưa động thủ? Hầu Tử đã nói rõ ràng lắm rồi, hắn muốn khắc hình lên đó.” Giang Thái Huyền nhìn sang Lão Quân, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, có thể đừng để ý tới sĩ diện quá được không?

“Được, lão đạo làm.” Lão Quân lắc đầu cười khổ, đụng phải một tràng chủ mặt dày như thế, chuyện này nếu truyền tới Hồng Hoang thi mặt già này còn biết để ở đâu?

Lão Quân huơ tay, ngay khi vừa định khắc hình Hầu Tử lên thì Tôn Hầu Tử lại nói: “Nhìn ta, nhớ khắc kỹ bộ đồ ta đang mặc, khắc đẹp trai lên.”

Lão Quân: “...”

Ông ta lười để ý tới Hầu Tử, sau khi nghe xong thì trực tiếp huơ tay, biến bức họa trên phiến đá thành Hầu Tử.