Chương 1507 Phản phác quy chân
Bên bọn họ vẫn điềm nhiên như thường, nhưng các sinh linh Hỗn Độn thì không tài nào bình tĩnh được, ngay cả tâm trạng tầm bảo cũng không còn, bây giờ xuất hiện một vị Ma Thần Hỗn Độn, tức là đã vượt lên trên Đạo Cảnh, còn cả bố cục kết cấu ở Hỗn Độn nữa, chuyện này dính líu tới quá nhiều thứ khác.
Bọn họ muốn hỏi nên làm thế nào mới có thể đột phá được cảnh giới trên Đạo Cảnh, nhưng lại sợ bị Ma Viên Hỗn Độn đập chết.
Người ta chuyển kiếp trở lại, tâm trạng đang tốt nên mới cho ngươi tầm bảo ở đây, một khi khó chịu thì có khi diệt hết toàn tộc của ngươi cũng không chừng.
“Ma Viên Hỗn Độn trở về, vạn tộc chung vui, đợi khi Ma Thần xuất quan, có thể trả lời ba câu hỏi của các ngươi.” Lão Quân bước tới, thản nhiên lên tiếng.
“Đa tạ Ma Thần Hỗn Độn đại nhân, đa tạ đại nhân.” Các sinh linh Hỗn Độn kích động vạn phần, mọi người cuống quýt khấu tạ, lúc này mới có tâm trạng đi tầm bảo.
Căn nguyên Ma Thần Hỗn Độn vẫn còn khá nguyên vẹn, song cũng bị khuyết hết mấy chỗ, không biết cuộc chiến trước đây dữ dội đến mức nào, một Thần Ma cường đại như thế mà vẫn mất mạng, ngay cả cơ hội để chuyển kiếp cũng không có.
Còn về việc có thể đã mở thiên kiếp hay không thì chỉ có thể để sau này điều tra mới biết được.
Giang Thái Huyền không tiếp tục để tâm tới chuyện này nữa mà chỉ ăn Hỗn Độn đan của mình, Hậu Thổ đã dẫn nhóm Đông Hoàng đi ra ngoài tìm bảo vật rồi.
Chuyện dung hợp căn nguyên Ma Thần đã ổn định, không cần bọn họ ra tay nữa.
Hậu Thổ để Lục Đạo Luân Hồi bàn lại cho Giang Thái Huyền bế quan, còn mình thì mang nhóm Đông Hoàng đi tầm bảo, nếu đã bỏ tiền ra thuê thì không thể để bọn họ chịu thiệt được.
“Thông Thiên sư đệ, nhiều năm rồi chúng ta chưa luận đạo, chi bằng nhân cơ hội lần này luận đạo một phen, thế nào?” Lão Quân cười hỏi.
“Nhiều năm rồi ta chưa dùng kiếm đâm ngươi, giờ cho ta đâm hai nhát được không?” Thông Thiên giáo chủ cười lạnh.
Lão Quân: “...”
Mẹ nó, ta không muốn nhận sư đệ này nữa, ta đã nói sẽ trả lại nhân quả cơ mà, ngươi thật quá nhỏ nhen.
“Sư huynh, tu vi của ngươi cũng đã khôi phục tới Thần Hoàng, không bằng làm thêm một trận, thế nào?” Thông Thiên giáo chủ rút Tru Tiên Kiếm ra, cười lạnh lên tiếng.
“Vi huynh không cưỡng cầu.” Lão Quân dứt khoát im lặng, ban nãy lão đạo đã tiêu hao nhiều sức lực như thế, còn ngươi thì không hỗ trợ bao nhiêu, ngươi đừng hòng nhân cơ hội này làm khó lão đạo.
“Sư đệ, luận đạo cũng có tác dụng với việc dung hợp của Ngộ Không.” Qua một hồi lâu, Lão Quân mới mở miệng: “Nâng cao thực lực của Ngộ Không có liên quan tới sự cường đại của đạo tràng, sư đệ chớ nên hành động theo cảm tính.”
Thông Thiên giáo chủ hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn đồng ý luận đạo, hai người trực tiếp bước vào trong núi, đến bên cạnh Tôn Hầu Tử, khoanh chân ngồi luận đạo để giúp Hầu Tử đẩy nhanh tốc tộc dung hợp.
Có hai vị đại lão luận đạo, tốc độ dung nhập căn nguyên của Tôn Hầu Tử tăng lên, trên trời lại phát sinh biến hóa.
“Đờ mờ, lại có nữa, ta nằm ngay ngắn rồi, ngài nhẹ tay chút.”
Sinh linh Hỗn Độn biến sắc, cuống quýt tìm một chỗ để nằm rạp xuống, đợi hung uy ngập trời dấy lên lần nữa, bọn họ đã nghĩ sẵn đối sách, chỉ cần có dị tượng thì sẽ lập tức nằm xuống.
“Hở, hình như sai sai?”
Qua một hồi lâu vẫn không thấy hung uy xuất hiện, lúc này trên trời xuất hiện hư ảnh của Ma Viên, hư ảnh này không lớn, chẳng qua chỉ bằng kích thước của một người bình thường, toàn thân tỏa ra kim quang chói lọi.
Ma Viên cầm một thanh Kim Cổ Bổng trong tay, thực hiện vài chiêu võ học phổ biến, chúng sinh linh nghệch mặt nhìn, chẳng lẽ y đang truyền thụ công pháp?
“Ma Thần Hỗn Độn diễn luyện võ kỹ, chắc chắn là đang truyền thụ công pháp, chúng ta gặp được đại cơ duyên rồi.” Phệ Minh phấn khích nói, sau đó vội vàng ngồi khoanh chân, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của thần hầu.
“Ma Thần Hỗn Độn truyền thụ công pháp, vậy còn tim bảo vật cái quái gì nữa, mau theo dõi đi, không được bỏ lỡ bất kỳ động tác nào.” Các sinh linh khác cũng bắt đầu vây xem.
“Kỳ nhỉ, nhìn cứ như võ học bình thường ấy.” Một vị Thần Đế cau mày, mấy chiêu này thật quá bình thường, chẳng khác nào các chiêu thức võ học căn bản.
“Ngươi thì biết cái gì, đây là đại đạo chí giản, phản phác quy chân (*).” Phệ Minh khinh bỉ: “Võ kỹ của Ma Thần Hỗn Độn, sao có thể đơn giản thế được?”
(*) quay trở về nguyên trạng
“Ngươi nói đúng.” Vị Thần Đế kia nghe vậy thì xấu hổ, sau đó tiếp tục theo dõi.
“Đây là võ học cấp Thần Nhân?”
“Đây là cấp Thần Linh?”
“...”
“Không phải phản phác quy chân hả, sao càng phản thì ra càng nhiều chiêu vậy, phẩm cấp cũng tăng lên nữa?” Vị Thần Đế kia quay sang Phệ Minh, phản phác quy chân mà ngươi nói đâu?
Phệ Minh sầm mặt, con mẹ nó chứ sao ta biết? Ban nãy ta nói nhảm thế mà ngươi cũng tin?
Có điều không thể mất mặt được, ngẫm một lúc, Phệ Minh cao ngạo nói: “Ngu ngốc, ban nãy là đại đạo chí giản, bây giờ là đại đạo chí phồn (*).”
(*) giản: đơn giản, phồn: rắc rối, phức tạp
Thần Đế vỡ lẽ, các tộc nhân thuộc Thôn Phệ tộc cũng không nói gì thêm, mọi người tiếp tục quan sát.
Ma Viên vẫn tiếp tục xuất chiêu, mãi đến cấp Thần Đế mới khiến bọn họ giật mình, bởi vì võ học đang được diễn luyện, xứng đáng được xưng là vô địch trong cấp Thần Đế!
“Thì ra côn pháp còn có thể dùng thế này, ta tự nhận trong cấp Thần Đế khó có người có khả năng đánh lại ta, nhưng sau khi xem các chiêu thức của Ma Thần, ta mới biết bản thân còn yếu lắm.” Các Thần Đế thảng thốt trong lòng.
Hư ảnh vẫn tiếp tục tung chiêu, cuối cùng vượt qua cấp Thần Đế, tiến vào cảnh giới Đạo Cảnh, đến đây thì các Thần Đế cũng xem không hiểu lắm, nhưng đồng thời đã ngộ ra được nhiều điều.
“Đạo Cảnh, Đạo Cảnh...”
Từng tiếng thì thào vang lên, có người ngộ ra, cũng có người chưa tỏ.
“Ha ha ha, đây chính là Đạo Cảnh, thì ra đây chính là Đạo Cảnh.” Một vị Thần Đế cười to, bình cảnh vững chãi như núi đã lỏng lẻo hơn không ít.