Chương 1509 Mượn xác
Tôn Hầu Tử mang bí cảnh trở về cổ thôn, sau khi dung hợp căn nguyên Ma Thần Hỗn Độn, hắn có thể thoải mái đi lại trong Hỗn Độn mà không cần dè chừng điều gì, đồng thời có thể hấp thu năng lượng Hỗn Độn để tu luyện, không khác gì mấy so với Ma Thần Hỗn Độn chân chính, nếu quả thật phải nói khác ở điểm nào, thì chính là bây giờ hắn vẫn còn hơi yếu một chút.
Lúc quay trở lại cổ thôn, Long Đế và Tiểu Hàm Hàm đang chán muốn chết, Tôn Hầu Tử trực tiếp ném bí cảnh qua cho Đông Hoàng, Kim Cổ Bổng thì đưa cho Lão Quân luyện lại thêm lần nữa, còn bản thân hắn tiếp tục chạy vào Hỗn Độn để bế quan.
Các tộc ở Hỗn Độn dấy lên sóng lớn, bên trên Đạo Cảnh là Thánh Nhân? Ba phương pháp thành Thánh mở ra con đường mới, nhưng làm thế nào để thành Thánh đây? Người ta lại không nói rõ cách thức cụ thể.
Các tộc lật tìm cổ tịch cũng không thấy cách để thành Thánh, dùng sức mạnh để chứng đạo thì càng không cần nói tới, gắng gượng trùng kích chỉ cần đường chết và trọng thương.
Có biết bao nhiêu tổ tiên, Đạo Cảnh đã ngã xuống trong lúc cố gắng trùng kích cảnh giới, bọn họ biết rất rõ độ khó của việc trùng kích, chuyện này không khác gì tự sát cả.
Phệ Minh trở lại lầu các của mình, sau đó ngay lập tức mang Hỗn Độn thạch tới cổ thôn để đổi lấy Hỗn Độn đan.
“Cống hiến cho Hỗn Độn, công đức lớn như thế, tại sao không ai làm vậy?” Tiểu Hàm Hàm thở dài, vừa canh giữ trước tượng thần của Tinh Thần Ma Thần vừa hoang mang nói: “Thế nhân đã bỏ cuộc không muốn thành Thánh nữa ư?”
Phệ Minh sững người, vội vàng chạy qua: “Hàm Hàm tiểu thư, công đức mà ngươi nói là công đức gì?”
Công đức rất quan trọng, nó có liên quan đến việc thành Thánh, cho dù là Thánh yếu nhất thì cũng vẫn là Thánh Nhân, có thể xem Đạo Cảnh là sâu kiến!
“Cổ thôn Hỗn Độn được dựng lên để bảo vệ Hỗn Độn, mấy đời chiến đấu với hậu duệ Ma Thần Hỗn Độn đê tiện, cống hiến to lớn cho Hỗn Độn, đây chính là công đức, hiện tại cổ thôn bị tàn phá, nếu có người hỗ trợ trùng kiến thì cũng là một phần công đức lớn.” Tiểu Hàm Hàm đáp.
“Thì ra là thế.” Phệ Minh bừng tỉnh, bản thân hắn muốn có phần thưởng thì chuyện này đã biến thành giao dịch, còn đâu công đức nữa?
“Hàm Hàm tiểu thư, Phệ Minh đột nhiên tỉnh ngộ, quyết định sau này sẽ dùng một nửa để đổi phần thưởng, nửa còn lại tặng miễn phí cho cổ thôn.” Phệ Minh trầm giọng lên tiếng.
Bản thân hắn cũng phải tu luyện, đổi một nửa, tặng một nửa, vừa có công đức, vừa không ảnh hưởng tới việc tu luyện.
“Phệ Minh đạo hữu, công đức của ngươi, Hỗn Độn nhất định sẽ nhớ kỹ.” Tiểu Hàm Hàm tỏ vẻ kính phục: “Tiểu Hàm Hàm bội phục sự hào hiệp của Phệ Minh đạo hữu, sau này nếu thành Thánh, chắc chắn ngươi có thể được Hậu Thổ nương nương hộ pháp.”
“Đây là điều Phệ Minh nên làm.” Phệ Minh vui mừng, khiêm tốn nói.
“Thật ra thần dược cũng là công đức, cổ thôn vẫn còn nhiều thứ đang dang dở, luyện Hỗn Độn khí cũng cần có thần dược, suy cho cùng mỗi lần tinh luyện đều hao phí rất nhiều.” Tiểu Hàm Hàm lại bổ sung.
“Ta hiểu rồi.” Phệ Minh rối rít gật đầu: “Đúng lúc chỗ ta vẫn còn không ít thần dược, nay quyên tặng cho cổ thôn để tích công đức, không cầu phần thưởng.”
“Phệ Minh đạo hữu, Tiểu Hàm Hàm thay mặt Hỗn Độn, thay mặt tổ tiên cảm tạ Phệ Minh đạo hữu.” Tiểu Hàm Hàm kích động mở miệng, ánh mắt nhìn Phệ Minh cũng trở lên rực lửa, con dê béo tốt thế này, còn dễ lừa nữa.
“Cáo từ, lần sau Phệ Minh lại tới.” Phệ Minh gấp gáp rời đi, hắn phải trở về để kiêm đồ tích công đức.
“Gia gia, bán đống thần dược này đi, Phệ Minh cho con đó, để tiền trong thẻ của con.” Tiểu Hàm Hàm nhanh chóng liên hệ Đông Hoàng.
Long Đế: “…”
Con mẹ nó chứ dù thế nào ta cũng không ngờ được hắn lại tặng không thần dược cho ngươi, ‘Hỗn Độn sẽ ghi nhớ công đức của ngươi’? Nhảm nhí, nếu Hỗn Độn có linh trí thì còn để bọn họ vào đây càn rỡ à?
“Dùng công đức để chứng đạo còn có thể làm thế này hả? Không được, ta phải thỉnh giáo Tiểu Hàm Hàm.” Long Đế đi lại chỗ Tiểu Hàm Hàm, hắn hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ khi phải thỉnh giáo Tiểu Hàm Hàm một chút nào, với chuyện như kiếm tiền này, Tiểu Hàm Hàm dư sức làm sư phụ của hắn.
Giang Thái Huyền trở về Thần giới, nghiêng đầu nhìn Thiên Đạo: “Vẫn đang đợi à.”
Ngày nào Thiên Đạo cũng đợi ở chỗ này, tuy cực kỳ thèm muốn thế giới Hỗn Độn, nhưng nó lại không dám đi ra ngoài, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Tràng chủ, hay là ngươi bịa ra Thiên Đạo Ma Thần luôn đi?” Thiên Đạo mở miệng.
“Ngươi cũng làm Ma Thần?” Giang Thái Huyền hơi sửng sốt: “Nhưng ngươi đâu có đến Hỗn Độn, làm Thiên Đạo Ma Thần có ích lợi gì?”
“Vậy ngô phải làm sao mới được?” Thiên Đạo cũng gấp lắm rồi, nhóm Đông Hoàng ăn nên làm ra trong Hỗn Độn, tới cả Hỗn Độn thạch cũng được dùng để xây nhà, khoản tiền mà nó được hưởng quá ít.
“Ngược lại ta có ý này, có điều không biết ngươi làm được hay không.” Giang Thái Huyền cau mày.
“Ý gì?” Thiên Đạo vội hỏi.
“Mượn xác, ngươi tiến vào thể xác của một vị thần minh, mượn xác để đi vào Hỗn Độn, lúc này chỉ cần tách một luồng ý thức ra, nếu có nguy hiểm thì chỉ cần vứt phần ý thức đó đi là được.” Giang Thái Huyền nói.
“Mượn xác?” Thiên Đạo trầm ngâm một lúc, đáp: “Cách này cũng được, nhưng người có thể chịu được thiên uy thì chỉ có ba vị ở đạo tràng thôi.”
“Cho nên ngươi phải thương lượng với bọn họ, xem bọn họ có đồng ý cho ngươi mượn cơ thể hay không.” Giang Thái Huyền bảo.
Mượn xác rất nguy hiểm, đặc biệt là với loại tồn tại như Thiên Đạo, năm xưa Hồng Quân hợp đạo cũng chính là hòa vào một thể với Thiên Đạo, sau đó Hồng Quân ra sao? Tuy con đường Đạo Tổ rất xán lạn, nhưng y có còn tự do hay không? Có việc gì mà không bị Thiên Đạo hạn chế đâu chứ?
Làm vậy có khác gì cướp đoạt đâu?