← Quay lại trang sách

Chương 1515 Tới cổ thôn

“Phệ Minh tộc huynh, tạm thời chỉ có bọn ta biết chuyện này là được, quá nhiều ngươi biết sẽ dệ lộ ra ngoài.” Sáu vị Thần Đế nhìn sau, gấp gáp lên tiếng.

“Đúng thế, Phệ Minh tộc huynh, một khi bị các tộc khác biết, sẽ ảnh hưởng đế sự phát triển của tộc ta.” Phệ Kình Thiên khuyên.

“Các ngươi đảm bảo sẽ không truyền ra ngoài?” Phệ Minh nhìn thẳng vào sáu người.

“Bọn ta thề với danh nghĩa của tổ tiên Thôn Phệ Ma Thần, bọn ta sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.” Sáu người Phệ Kình Thiên lập tức thề thốt.

“Được, vậy tạm thời không liên lạc với bọn họ.” Phệ Minh gật đầu, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh băng: “Trước khi nói cho các ngươi nghe, vi huynh muốn biết tại sao các ngươi lại tới đây? Ai truyền tin cho các ngươi?”

“Chuyện này…” Phệ Kình Thiên ngập ngừng, hắn có nên bán đứng đại thống lĩnh hay không? Nếu bán đứng thì sau này ai dám đi theo hắn nữa?

Nhưng nếu không bán đứng, với tính tình của Phệ Minh, e là bản thân hắn sẽ vô duyên với công đức.

Nghĩ đến đây, Phệ Kình Thiên không do dự thêm nữa: “Thuộc hạ của ngươi – đại thống lĩnh, hắn liên lạc với tộc đệ.”

“Nghiệt chướng đáng chết dám dụ dỗ tộc đệ, làm rạn nứt tình cảm của huynh đệ chúng ta!” Phệ Minh cười lạnh, sau đó lập tức biến mất, đi thẳng tới trước mặt đại thống lĩnh.

“Minh Vương…” Trong lòng đại thống lĩnh thầm run, ngay khi hắn định mở miệng nói chuyện thì một thần quang chớp lóe khiến đôi mắt bọn họ đau đớn, tiếp theo đó là một tiếng thét thảm thiết vang lên, thần huyết tuôn xối xả, và một cái đầu bay ra ngoài.

“Lo làm tốt công việc của mình, ai dám càn rỡ, thì hắn chính là kết cục của các ngươi!” Phệ Minh hừ lạnh, quét mắt nhìn thuộc hạ.

“Rõ, Minh Vương.” Thôn Phệ tộc câm như hến, hoàn toàn không biết đại thống lĩnh đã làm gì mà lại bị Minh Vương ra tay giết chết.

“Các ngươi dọn dẹp đi.” Phệ Minh phất tay, sau đó quay trở lại lầu các.

Bên ngoài lầu các, sáu tôn Thần Đế đỉnh phong vẫn đứng yên tại chỗ, không có sự cho phép của Phệ Minh, bọn họ không dám đi vào.

“Chư vị tộc đệ sao lại đứng bên ngoài thế, mau vào đây uống chén trà nào.” Trên mặt Phệ Minh hiện lên nụ cười nhiệt tình, lên tiến mời sáu người vào trong.

Sáu tôn Thần Đế mắng thầm, ngươi không mở miệng sao bọn ta dám vào? Phệ Minh chết tiệt, không biết đạp phải vận cứt chó gì mà lại có được đại công đức.

“Chư vị tộc đệ, nếu các ngươi đã muốn biết làm thế nào để tích công đức thì vi huynh sẽ sẵn lòng nói các ngươi nghe.” Phệ Minh thản nhiên lên tiếng: “Có một số điều cần chú ý, mong các ngươi nhớ kỹ.”

“Đương nhiên, xin tộc huynh cứ nói.” Sáu người Phệ Kình Thiên vội đáp.

“Trước khi nói về chuyện này, không biết các ngươi có biết cổ thôn Hỗn Độn không?” Phệ Minh hỏi.

“Cổ thôn Hỗn Độn?” Phệ Kình Thiên lẩm bẩm một tiếng: “Từng nghe qua, có một vị cường giả tên Thiên Đạo sắp chứng đạo đi khắp nơi tìm người luận đạo, y đã từng nhắc tới cổ thôn Hỗn Độn, nhưng lại không nói cổ thôn ở đâu, chẳng lẽ công đức này chính là cổ thôn Hỗn Độn?”

Năm Thần Đế còn lại cũng sốt ruột nhìn Phệ Minh, cổ thôn Hỗn Độn đó, chắc chắn cường giả sắp chứng đạo như Thiên Đạo đến từ cổ thôn, hèn gì lại cường đại như thế.

“Không sai.” Trên mặt Phệ Minh xuất hiện ý cười: “Vi huynh may mắn tiến vào cổ thôn, biết được tất cả mọi chuyện ở đấy, cộng thêm Đại Thánh chuyển kiếp trở về thì có tổng cộng bốn tôn Ma Thần Hỗn Độn, cũng chính là cường giả cấp bậc Thánh Nhân.”

“Bốn vị?” Sáu Thần Đế hoảng sợ, hai người bên trong di tích Hỗn Độn cộng thêm Đại Thánh vừa chuyển kiếp, lẽ ra chỉ có ba người, không ngờ vẫn còn một người?

“Đúng vậy, Hậu Thổ nương nương, Thông Thiên giáo chủ, Thái Thượng Lão Quân, Ma Viên Đại Thánh, bốn vị.” Phệ Minh gật đầu: “Bốn vị này không thường xuất hiện, cổ thôn do phó thôn tọa trấn, trưởng thôn là sứ giả Thánh Nhân, thi thoảng sẽ ra ngoài, vi huynh dẫn các ngươi qua đó, các ngươi phải chú ý thái độ của mình.”

“Tộc huynh yên tâm, bọn ta nhất định sẽ khiêm tốn, không cao ngạo kiêu căng.” Sáu người Phệ Kình Thiên vội nói.

Nghe Phệ Minh nói như vậy, một khi tới đó, ai còn dám kiêu ngạo? Làm thế chẳng khác nào tìm chết.

Cổ thôn Hỗn Độn.

Phệ Minh dẫn sáu người Phệ Kình Thiên tới, nhìn ba căn thạch ốc, thờ ơ nói: “Đây chính là cổ thôn, hiện đang trùng kiến, vị này là phó thôn Long Đế, còn đây là hậu duệ của Tinh Thần Ma Thần – Hàm Hàm tiểu thư, vị này là hậu duệ Đại Thánh – Thánh Viên Vương.”

“Tham kiến phó thôn Long Đế, Hàm Hàm tiểu thư, Thánh Viên Vương.” Sáu ngườ Phệ Kình Thiên vội vàng hành lễ.

“Tộc huynh, Đại Thánh chuyển kiếp quay về, còn hai vị Ma Thần này?” Một tôn Thần Đế thấp giọng hỏi, nếu vẫn còn sống thì ắt không chỉ đơn giản là bốn tôn Thánh Nhân.

“Vi huynh không biết.” Phệ Minh lắc đầu, quỷ mới biết sự tình thật sự của nhóm Ma Thần này, bọn họ có chuyển kiếp hay không cũng chỉ có bản thân họ biết.

“Các ngươi tự tìm hiểu đi, vi huynh phải tích công đức.” Phệ Minh đi đến trước mặt Tiểu Hàm Hàm, sau đó lấy ra một phần thần dược và Hỗn Độn thạch: “Hàm Hàm tiểu thư, ta miễn phí quyên tặng cổ thôn chút ít này, hy vọng cổ thôn sớm ngày trùng kiến, tiếp tục bảo vệ Hỗn Độn.”

“Hỗn Độn sẽ ghi nhớ công đức của ngươi.” Tiểu Hàm Hàm thành kính đáp, sau đó nhanh tay nhận lấy.

Long Đế nhìn sang, nhưng không nói gì, Tiểu Hàm Hàm sẽ cho hắn và Thánh Viên Vương một phần.

Sáu người Phệ Kình Thiên ngơ ngác, công đức mà ngươi nói chính là tặng đồ cho bọn họ? Đây là công đức?

Cổ thôn Hỗn Độn được lập ra để bảo vệ Hỗn Độn, nếu hỗ trợ trùng kiến thì quả thật chính là một phần công đức.

Có điều bọn họ đã đưa hết thần dược và Hỗn Độn thạch cho Phệ Minh rồi, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng muốn chết, vốn công đức đã trong tầm tay vậy mà con mẹ nó chứ bị ngươi lấy đi hết, bọn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thế thôi ư?