← Quay lại trang sách

Chương 1519 Xin hỏi, chỗ này có phải cổ thôn Hỗn Độn không?

“Thiên Đạo đạo nhân mời các tộc luận đạo, Thiên Đạo cũng đến từ cổ thôn, nếu Thiên Đạo nói ra thì e là ngươi sẽ vuột mất tiên cơ này.” Long Đế lại nói.

“Ta…” Phệ Kình Thiên ngập ngừng mở miệng, cuối cùng cắn răng lên tiếng: “Ta đã thề với danh nghĩa tổ tiên Thôn Phệ Ma Thần, đồng ý với Phệ Minh sẽ không tiết lộ chuyện này ra bên ngoài.”

“Chuyện có to tát gì đâu, ngươi không tiết lộ thì ngươi vẫn có thể tìm người tiết lộ chuyện này cơ mà.” Long Đế bình tĩnh đáp: “Ngươi không cẩn thận bị người ta phát hiện, vậy đó không phải là do ngươi chủ động tiết lộ, chỉ đơn giản là đối phương may mắn thôi.”

Phệ Kình Thiên hơi sững người, sau đó quả quyết lắc đầu: “Đã thề với danh nghĩa của tổ tiên thì không thể…”

“Tổ tiên? Tổ tiên của ngươi đã ngỏm bao nhiêu năm rồi?” Long Đế cười lạnh: “Nếu ngươi vi phạm, chẳng lẽ tổ tiên nhà người còn có thể bò lên đánh ngươi à?”

“Phó thôn, ngươi không thể nói như vậy được, tổ tiên là tín ngưỡng cao quý, là nơi Thôn Phệ tộc gửi gắm tất cả.” Phệ Kình Thiên thành kính nói.

Mỗi một chủng tộc Hỗn Độn đều có một vị tổ tiên Ma Thần Hỗn Độn, họ chính là tín ngưỡng chí cao của tộc đàn, là mục tiêu mà cả đời các tộc nhân theo đuổi.

“Chúng ta nên sùng kính tổ tiên, chứ không phải là nâng hình tượng của tổ tiên lên cao vô hạn như thế.” Long Đế kéo Phệ Kình Thiên đi đến thạch ốc: “Ngươi đi theo ta.”

“Phó thôn, ngươi dẫn ta đến bái kiến Tổ Long đại nhân?” Phệ Kình Thiên khó hiểu, đang nói tới tổ tiên, ngươi dẫn ta đến đây xem bức tượng của tổ tiên nhà ngươi làm gì?

“Đương nhiên không phải, ta chỉ muốn cho ngươi biết thái độ đối đãi của bọn ta với tổ tiên như thế nào.”

Long Đế nói một cách sâu xa, hắn nhìn vào pho tượng Tổ Long Hỗn Độn: “Bọn ta lúc nào cũng ghi nhớ công hiến của tổ tiên, không dám quên sự cố gắng và những gì tổ tiên đã làm ra, nhưng bọn ta sẽ không đặt tổ tiên ở một vị trí cao không với tới, ngã xuống tức là đã ngã xuống.”

“Bọn ta sùng bái sự vĩ đại của tổ tiên, cũng chứng kiến khuyết điểm của tổ tiên, bọn ta sẽ không đề cao tổ tiên một cách vô tội vạ, tổ tiên đã tạo nên huy hoàng, và điều mà bọn ta phải làm chính là kéo dài sự huy hoàng đó.”

“Không biết ngươi có từng nghe qua câu gầy dựng thiên hạ đã khó, giữ vững thiên hạ lại càng khó chưa.”

“Rốt cuộc phó thôn có ý gì?” Phệ Kình Thiên ngơ ngác.

“Điều ta muốn nói là nếu ngươi nâng tổ tiên của bản thân nên cao quá thì ngươi sẽ không bao giờ đạt được cảnh giới đó, thậm chí hoàn toàn vô duyên với nó.” Long Đế điềm nhiên đáp: “Tổ tiên để lại cả một vùng Hỗn Độn, việc chúng ta phải làm chính là bảo vệ Hỗn Độn, còn phải làm tốt hơn cả tổ tiên, và mạnh hơn cả tổ tiên!”

“Mạnh hơn cả tổ tiên?” Phệ Kình Thiên ngây người, trực tiếp bỏ qua câu ‘làm tốt hơn cả tổ tiên’.

“Không sai, điều chúng ta phải làm chính là vượt qua tổ tiên!” Ánh mắt Long Đế vô cùng thâm thúy, khí tức Đạo Cảnh huyền ảo khó dò hiện lên, trông cực kỳ giống một vị cao nhân đắc đạo: “Ba con đường thành Thánh đã ở ngay trước mắt, một khi thành Thánh, chúng ta có thể sánh ngang với tổ tiên.”

Trong lòng Phệ Kình Thiên rúng động như thể vừa bị một tia sét đánh trúng, chỉ biết ngây ngốc nhìn Long Đế.

“Ngươi chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể tiến vào Đạo Cảnh, mà Thiên Đạo đã tích được không ít công đức, sắp sửa chứng đạo rồi, một khi ngươi có đủ công đức thì ngươi sẽ trở thành tổ tiên tiếp theo của Thôn Phệ tộc, là tổ tông chân chính!”

Long Đế trầm giọng, nói xong lại lấy ra một phiến đá: “Ngươi xem, qua nhiều năm nghiên cứu của bản phó thôn, một khi tu luyện đến mức cao nhất, rất có khả năng sẽ trở về nguyên bản, trở thành dáng vẻ giống với tổ tiên, nếu ngươi có thể thành Thánh thì nhất định sẽ nâng huyết mạch, thể chất của Thôn Phệ tộc lên đến cấp bậc của Thôn Phệ Ma Thần.”

“Đa tạ phó thôn chỉ điểm, ta hiểu rồi.” Phệ Kình Thiên cung kính chắp tay, sau đó xoay người rời đi.

Long Đế nhìn theo Phệ Kình Thiên vừa mới đi mất, dứt khoát dựng phiến đá xuống đất, rồi lại lấy thêm một phiến đá nữa để ngay bên cạnh miếng đầu tiên.

Một miếng viết: Cực hạn võ đạo, quay về nguyên bản, thể chất huyết mạnh, thần hồn ắt không yếu hơn tổ tiên.

Một miếng khác viết: Sánh ngang với tổ tiên, vượt qua tổ tiên, tương lai do ta tạo nên!

“Lần này, xem ai còn có thể nhịn được.” Long Đế hài lòng vỗ tay.

Cũng chỉ có bọn họ mới dám nói như vậy, dù sao tổ tiên cũng toàn được bịa ra, nhưng sinh linh Hỗn Độn thì không dám nghĩ như thế, mọi người đều cho rằng tổ tiên là chí cao vô thượng, là vô địch không gì không làm được, từ trước đến nay chưa có ai nghĩ đến việc sáng ngang tổ tiên.

Sinh linh Hỗn Độn đã đặt tổ tiên nhà mình lên một vị trí quá cao, khiến tổ tiên trở thành một mục tiêu không thể nào với tới và vượt qua.

Lừa xong Phệ Kình Thiên, đợi khi nào sinh linh Hỗn Độn khác tới nữa thì hắn sẽ tiếp tục lừa như thế, chuyện này có liên quan tới tốc độ kiếm tiền, hắn không rảnh cho Phệ Minh thời gian từ từ phát triển.

“Hy vọng Thiên Đạo không định đến làm Ma Thần thật.” Long Đế lẩm bẩm, nếu Thiên Đạo tới thì lại phải xây thạch ốc, hiện tại vẫn còn Nhân Tổ Hỗn Độn và Yêu Tổ Hỗn Độn chưa đến, ngoài ra Thanh Thiên tộc và Mặc Lân tộc cũng muốn dọn tới đây.

Không bao lâu sau, một nam tử trung niên xuất hiện, khí tức trên người huyền ảo hệ như đã kết hợp với Hỗn Độn, lúc người nọ di chuyển, năng lượng Hỗn Độn sẽ tự động tách ra nhường đường.

Long Đế híp mắt, sinh linh Hỗn Độn cảnh giới Đạo Cảnh, vả lại còn không phải là Đạo Cảnh bình thường.

“Cực hạn võ đạo, quay về nguyên bản, sánh ngang với tổ tiên, vượt qua tổ tiên?”

Nam tử trung niên nhìn thấy hai phiến đá, sắc mặt lập tức thay đổi: “Xin hỏi, chỗ này có phải cổ thôn Hỗn Độn không?”