Chương 1520 Bản ghi chép công đức
“Phải, ngô là phó thôn Long Đế.” Long Đế gật đầu.
“Thôn Phệ tộc, Phệ Cửu.” Nam tử trung niên chắp tay: “Vẫn luôn nghe danh cổ thôn Hỗn Độn, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt, nghe Kình Thiên nói ở đây có thể tích được công đức, không biết phải làm thế nào?”
“Chuyện công đức do Tiểu Hàm Hàm phụ trách, đạo hữu có thể hỏi Tiểu Hàm Hàm.” Long Đế chỉ vào Tiểu Hàm Hàm đang chơi với Thánh Viên Vương.
“Đa tạ.” Phệ Cửu chắp tay, đi về hướng Tiểu Hàm Hàm.
Tiếng cười lanh lảnh và đôi mắt trong suốt ánh lên vẻ ranh mãnh đập vào mắt Phệ Cửu, Phệ Cửu nhìn Tiểu Hàm Hàm, nghi hoặc tại sao chuyện công đức này lại giao cho một đứa bé, ngay khi vừa mở miệng thì Tiểu Hàm Hàm vốn đang cười vui vẻ chợt thu lại nụ cười, trong mắt hiện lên sự âu lo: “Hầy, cổ thôn vẫn còn dang dở nhiều việc, thiếu rất nhiều Hỗn Độn thạch và thần dược...”
Phệ Cửu: “...”
Hình như ngươi trở mặt hơi nhanh nhỉ?
Còn dang dở nhiều việc, thiếu rất nhiều Hỗn Độn thạch và thần dược, ý là muốn ta tặng ngươi?
Sắc mặt Phệ Cửu có hơi ngơ ngác, hắn nhìn Tiểu Hàm Hàm đang thở dài sâu xa, hắn có nên đưa hay không?
Phệ Kình Thiên chết tiệt, nói cũng không chịu nói rõ ràng mà chỉ cho hắn biết vị trí của cổ thôn, ngoài ra không giải thích gì nữa hết.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Phệ Cửu lấy một gốc thần dược cấp Thần Đế và một khối Hỗn Độn thạch to cỡ bàn tay ra: “Tại hạ gấp gáp tới dây, chỉ mang theo mấy nhiêu trên người, nay xin tặng cho cổ thôn để hỗ trợ thành lập cổ thôn.”
“Đa tạ đạo hữu, Hỗn Độn sẽ nhớ kỹ công đức của ngươi.” Tiểu Hàm Hàm nhận đồ, sau đó lấy một phiến đá ra, ghi một chữ ‘hai’.
“Xin hỏi, đây là cái gì?” Phệ Cửu nhìn phiến đá, bên trên ghi Phệ Minh có hơn một nghìn công đức, tuy đã bị trừ đi một nghìn nhưng vẫn còn hơn năm trăm.
Phệ Kình Thiên cũng có mấy chục điểm, năm vị Thần Đế khác của Thôn Phệ tộc cũng có mười mấy điểm.
“Bản ghi chép số lượng công đức của các ngươi.” Tiểu Hàm Hàm giải thích: “Các ngươi đã làm được bao nhiêu công đức giúp đỗ xây dựng cổ thôn, ta đều ghi chép lại hết, khi cống hiến đủ một nghìn thì có thể mời một vị đại nhân động thủ một lần, có thể là giảng đạo cho các ngươi, cũng có thể là hộ pháp khi các ngươi đột phá.”
“Công đức vốn là vật vô hình, chưa tới thời điểm chứng đạo thì rất khó cảm nhận được, vậy nên ta mới phải ghi chép lại, đồng thời chứng cũng đại biểu cho cống hiến của các ngươi với cô thôn.”
“Vậy tại sao Phệ Minh lai bị trừ mất một hàng?” Phệ Cửu nhướng mày.
“Ồ, Phệ Minh vừa đột phá Đạo Cảnh, Hậu Thổ nương nương đã giảng đạo cho hắn một lần, dùng hết số điểm thì sẽ bị gạch.” Tiểu Hàm Hàm đáp.
“Phệ Minh!” Phệ Cửu cắn răng, nói thế nào bản thân hắn cũng là lão tổ Thôn Phệ tộc, thế mà mấy tên này lại chẳng có ai nghe lời, làm cái gì cũng không nói hắn biết.
Chuyện làm công đức quan trọng như vậy, đặc biệt là Phệ Kình Thiên, con mẹ nó còn lừa hắn một vố, ngươi cầm Hỗn Độn thạch với thần dược chạy tới đây làm công đức, ta đã tặng không cho ngươi nhiều như thế.
“Đa tạ Tiểu Hàm Hàm giải thích, không biết trừ làm công đức thì còn gì khác trong cổ thôn không?” Phệ Cửu lại hỏi, Phệ Kình Thiên từng nhắc nhở hắn, trừ công đức, còn có cơ duyên.
“Ngươi hỏi Long Đế.” Tiểu Hàm Hàm xua tay.
Phệ Cửu lại đi sang chỗ Long Đế, Long Đế chỉ tay vào hai phiến đá: “HIện tại cổ thôn thiếu rất nhiều Hỗn Độn thạch và thần dược, ngươi có thể dùng Hỗn Độn thạch và thần dược để đổi lấy Hỗn Độn khí, Hỗn Độn đan, thậm chí là đạo ý.”
“Đạo ý?” Phệ Cửu nhíu mày: “Những thứ đó là gì?”
“Hỗn Độn đan tẩy luyện…” Long Đế giải thích một lượt.
“Vật để Đạo Cảnh tu luyện?” Phệ Cửu kinh ngạc, sau khi tấn cấp đến Đạo Cảnh thì chỉ có thể tự mình lĩnh hội, không ngờ còn có thể dùng đạo ý để tăng thực lực?
“Đạo ý cực kỳ thần kỳ, ta cũng đột phá nhờ dùng đạo ý.” Long Đế cười bảo: “Sau khi có được đạo ý, hoàn toàn không cần phải khổ cực cảm ngộ, chỉ cần luyện hóa là có thể nâng cao thực lực, vả lại còn không hề có tác dụng phụ.”
“Không có tác dụng phụ?” Phệ Cửu tiếp tục ngạc nhiên, hắn nhìn sang hai phiến đá được dựng ở bên cạnh, ánh mắt dần dần thay đổi.
Nếu quả thật như thế, vậy bản thân hắn cần gì phải bế quan khắc khổ cảm ngộ tới ngàn vạn năm vẫn không có tiến triển, đến nỗi phải liều mạng trùng kích cảnh giới?
Hoàn toàn không cần thiết, chỉ cần bản thân có thể lấy được đủ số đạo ý thì hắn có thể nhanh chóng tấn cấp trở thành Đạo Cảnh đỉnh phong, sau đó làm thêm một ít công đức, trực tiêp dùng công đức chứng đạo!
Phệ Cửu không nghĩ tới việc chứng đạo bằng sức mạnh và trảm tam thi nữa, hắn vẫn cảm thấy chứng đạo bằng công đức đáng tin cậy hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ bắt đầu mơ mộng, cười tươi roi rói của Phệ Cửu, ngay cả Long Đế cũng không đành lòng gạt bỏ ảo tưởng của hắn.
Phệ Cửu hoàn hồn, ngượng ngùng nhin Long Đế một thoáng, sau đó quyết định rời đi, hắn phải quay về lấy ít đồ đến đổi đạo ý.
“Xin hỏi phó thôn, có phải chỉ cần quyên tặng Hỗn Độn thạch và thần dược là có thể tích công đức không, lúc nào cũng được?” Trước khi đi về, Phệ Cửu lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên không phải, khi nào cổ thôn Hỗn Độn được xây dựng xong thì không cần những thứ này nữa, đương nhiên sẽ không có công đức.” Long Đế trả lời.
Phệ Cửu thầm sốt ruột trong lòng, ngay cả cáo từ cũng chưa kịp nói đã vội vàng đi mất.
Không ai biết cổ thôn Hỗn Độn sẽ được xây dựng tới bao giờ, nhưng nếu bởi vì vậy mà kéo dài chuyện công đức thì đợi đến khi cổ thôn được xây xong, hắn sẽ không bao giờ kiếm được cơ hội nào như thế này nữa.