Chương 1526 Luận đạo
“Ba phương pháp thành Thánh?” Tất Phương Hoa nhíu chặt mày, Phệ Cửu nói chắc chắn như vậy, lẽ nào là thật?
“Hửm? Thiên Đạo chứng đạo thành công, mời ta đến thế giới do Bàn Cổ sáng lập và là nơi truyền đạo của Hồng Quân?” Phệ Cửu biến sắc, kích động nói: “Cơ duyên to lớn, chúng ta về ngay đi.”
“Chỉ mới thông báo thôi, thời gian cụ thể sẽ nói sau, không cần gấp.” Hai vị Đạo Cảnh còn lại mở miệng.
“Lão hữu, Bàn Cổ, Hồng Quân, Thiên Đạo này là ai?” Tất Phương Hoa kiềm lòng không đặng bèn hỏi, rốt cuộc đây là chuyện gì mà có thể khiến Phệ Cửu nói là cơ duyên to lớn.
“Thiên Đạo thành Thánh rồi.” Trên mặt Phệ Cửu hiện lên sự phấn khích: “Vượt lên Đạo Cảnh, chính là Thánh Nhân!”
Tất Phương Hoa kinh hãi, tuy hắn không biết Thánh Nhân là gì, nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai trong Hỗn Độn có thể vượt qua được Đạo Cảnh, bây giờ hắn đã bắt đầu tin lời Phệ Cửu nói.
“Nghe kể ở kỷ nguyên Hỗn Độn xa xôi, đã thai nghén được ba ngàn Ma Thần, Ma Thần Bàn Cổ đứng đầu, Hồng Quân Ma Thần đứng thứ hai…”
Phệ Cửu thuật lại câu chuyện do Giang Thái Huyền bịa ra: “Bàn Cổ và Hồng Quân đều là Ma Thần Hỗn Độn, cũng là cường giả đứng đầu Hỗn Độn.”
“Ban nãy ta nói cơ duyên to lớn, không phải chỉ việc Thiên Đạo chứng đạo thành công, mà là chỉ đạo tràng của hai vị Ma Thần, Bàn Cổ sáng lập một khoảnh thế giới, Hồng Quân Ma Thần đã truyền đạo ở đó.”
Nói đến đây, Phệ Cửu kích động bổ sung: “Nếu có thể lính ngộ được đạo của hai vị Ma Thần, thậm chí nhận được truyền thừa, thì con đường thành Thánh sẽ trở nên bằng phẳng, nói không chừng sau này sẽ không thua kém gì so với Ma Thần Hỗn Độn.”
“Bàn Cổ và Hồng Quân?”
Tất Phương Hoa giật mình, hắn liếc nhìn hai vị Đạo Cảnh bên cạnh, thấy bọn họ cũng mang vẻ mặt phấn khích, chỉ hận không thể lập tức đến đạo tràng của Bàn Cổ lượn một vòng.
“Lão hữu, mời Đạo Cảnh các tộc cùng nhau luận đạo đi, cho dù ta có lừa ngươi thì ngươi cũng chẳng mất mát gì, xem như chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận thôi.” Phệ Cửu nói.
Nơi này không phải địa bàn của Thôn Phệ tộc, hắn không thể mời Đạo Cảnh của các tộc khác đến đây được.
“Được.” Tất Phương Hoa ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định đồng ý.
Theo như lời Phệ Cửu nói, hắn chỉ mời Đạo Cảnh các tộc đến, quả thật không phải tổn thất gì cả, nếu chuyện này là thật, ngược lại nó sẽ trở thành một cơ duyên cực lớn.
Thấy Tất Phương Hoa truyền tin đi, Phệ Cửu cười bảo: “Lão hữu, ngươi thấy chúng ta nên giảng ffajo ở đâu?”
“Vào phủ đệ của ta đi.” Tất Phương Hoa suy nghĩ, cuối cùng chọn địa điểm ở đây: “Chỗ này nếu không có lệnh của ta, thì chỉ có Đạo Cảnh mới được vào, chúng ta sẽ không bị làm phiền.”
Sau khi chọn xong địa điểm luận đạo, bốn người vui vẻ nói chuyện với nhau, đàm luận về võ đạo triết lý, nhưng tuyệt không nhắc đến chuyện Thánh Nhân.
Nửa canh giờ sau, hai vị Đạo Cảnh xuất hiện: “Tất Phương Hoa, ngươi muốn làm gì, bảo hai đại lão bọn ta chạy đến từ xa để luận đạo gì.”
“Lão quỷ, đừng gấp, chờ mọi người tới đông đủ đã, sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu.” Tất Phương Hoa mở miệng, lúc này không thể nói được có biết không, thái độ của mình phải kiên định một chút, nếu không e là hai tên này sẽ chạy mất.
“Để ta giới thiệu, vị này là Thôn Phệ…”
“Được rồi, ở trong Hỗn Độn bao nhiêu năm nay, có ai xa lạ nữa đâu chứ.” Một vị Đạo Cảnh cắt ngang.
Sống trong Hỗn Độn bao nhiêu năm nay, cho dù bọn họ không quen thân thì cũng biết lão tổ đó thuộc chủng tộc nào, mọi người đều biết danh tiếng của nhau, chỉ quan trọng là thân hay không thân thôi.
Chẳng bao lâu sau, lại có thêm mấy vị Đạo Cảnh xuất hiện, sau khi nhìn thấy những người đang có mặt ở đây thì chào hỏi vài câu rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Những vị Đạo Cảnh có mặt ở đây đều là do bằng hữu gọi đến, tổng cộng có bảy người, còn có mấy vị khác không chịu nể mặt nên không đến.
“Phệ Cửu lão hữu, buổi luận đạo này là do ngươi đề ra, nên tiến hành thế nào?” Tất Phương Hoa nhìn ba người Phệ Cửu.
“Trước khi luận đạo, mời chư vị gặp một vị đại nhân.” Phệ Cửu mỉm cười, đứng dậy chắp tay thi lễ: “Mời đại nhân hiện thân.”
Ầm
Hỗn Độn đứt lìa, thánh uy mãnh liệt cuồn cuộn, năng lượng Hỗn Độn được phủ đệ của Tất Phương Hoa chuyển hóa chấn động, trở nên sôi sùng sục.
“Một ngày ráng mây điềm lành di chuyển, sương thơm dày dặc quanh phụng ách (*), giương cánh loan phượng miên điển nhã…”
(*) Một chùm gỗ để buộc vào cổ trâu, bò
m thanh vang dội truyền đến, kéo dài quanh quẩn không dứt, một cỗ khí tức huyền diệu của tạo hóa rơi xuống, phá nát Hỗn Độn, làm dấy lên một đợt rung chuyển, khí tức thánh khiết tràn lan, tất cả các Đạo Cảnh đang có mặt chấn động không thôi, trong sự kinh hãi còn xen lẫn sùng bái.
“Đại nhân, chúng ta luận đạo ở đây, một đại nhân chỉ điểm đôi điều.” Phệ Cửu nhìn bóng người mông lung nọ, cung kính nói.
“Ừ.” Tiếng đồng ý lạnh lùng vang lên, bên trên Hỗn Độn, giọng nói mông lung kia ngày càng mơ hồ, nhưn thể không phải sự thật.
Chúng Đạo Cảnh kinh sợ, vị này chắc chắn là cường giả mạnh hơn Đạo Cảnh!
“Thánh Nhân?” Trong lòng Tất Phương Hoa chấn động, Phệ Cửu không lừa hắn, Thánh Nhân thật sự có tồn tại, chẳng những thế y còn dẫn một vị Thánh Nhân tới đây!
“Bên trên Đạo Cảnh chính là Thánh Nhân, ba phương pháp thành Thánh…” Phệ Cửu nhìn sang nhóm võ giả Đạo Cảnh, bắt đầu phổ cập các thông tin về Thánh Nhân cho bọn họ, Thánh Nhân, có thể sánh ngang với Ma Thần Hỗn Độn!
Hô hấp của nhóm lão tổ Đạo Cảnh dần trở nên dồn dập, ngay khi mọi người định mở miệng thì Phệ Cửu đã ngồi xuống, giảng giải võ đạo của bản thân.
Sau đó là Tất Phương Hoa, mọi người buông cảnh giác, gấp gáp giảng giải đạo của mình, ai cũng muốn được Thánh Nhân chỉ điểm.
Cuối cùng khi luận đạo xong, đương nhiên là ba người Phệ Cửu được chỉ điểm, còn mấy vị Đạo Cảnh khác thì đừng hòng, bởi vì bọn họ không trả tiền!