← Quay lại trang sách

Chương 1527 Ta là tiểu sư đệ, không phải tiểu đệ!

Sau khi chỉ điểm cho ba người, Nữ Oa trực tiếp rời đi, nhiệm vụ đã hoàn tất, nàng cũng không muốn ở lại.

“Bọn ta đã có một ít tâm đắc về cảnh giới Thánh Nhân, đồng thời cũng biết một vài tin tức về Thánh Nhân.” Phệ Cửu kiêu ngạo nói, bắt đầu quá trình lừa tiền.

Nữ Oa về Thần giới, đi tìm nhóm Lão Quân đang bố trí đạo tràng, nhan sắc động lòng người hiện lên vẻ hoài niệm: “Không ngờ sau khi đến đây, điều đầu tiên được nhìn thấy chính là cảnh các ngươi bố trí đạo tràng Tử Tiêu Cung.”

“Có Bàn Cổ nữa.” Thiên Đạo bổ sung: “Nữ Oa nương nương, ngươi có biết gì về đạo tràng của Bàn Cổ và Hồng Quân không?”

“Không ai biết đại tràng của đại thần Bàn Cổ ra sao, nhưng đạo tràng của Hồng Quân thì ta biết một ít.” Nữ Oa bình tĩnh đáp.

Bàn Cổ chứng đạo tại Hỗn Độn, ai biết được đạo tràng của hắn trông như thế nào? Nhóm Hậu Thổ cũng chỉ có thể tạo ra một ít khí tức gần giống như thế, nhưng nếu muốn tái hiện lại nguyên trạng thì quả thật là chuyện bất khả thi.

“Vậy có cần thêm mấy câu vào không.” Thiên Đạo nhìn bia đá: “Các ngươi thấy nên viết thêm cái gì thì được?”

“Khắc tên của bọn ta lên, bọn ta sẽ làm sư huynh sư tỷ của ngươi, ngươi là tiểu sư đệ.” Hậu Thổ lên tiếng: “Nếu làm như thế thì sau này mượn xác cũng dễ hơn.”

“Bọn ta biết Bàn Cổ và Hồng Quân, ngươi lại không biết, nếu sư huynh sư tỷ bọn ta ra mặt thì có thể giải đáp được nghi hoặc này.” Nữ Oa bổ sung.

“Được.” Thiên Đạo đáp, quả đúng như lời bọn họ nói, việc sư huynh sư tỷ cho mượn xác rất bình thường, vả lại nó thật sự chẳng biết gì về Bàn Cổ và Hồng Quân, nó chỉ biết người nọ là đệ nhất Ma Thần, sau khi khai thiên lập địa thì rời khỏi Hỗn Độn, mấy chuyện khác thì hoàn toàn không biết gì hết.

Thông tin về Hồng Quân lại càng mơ hồ, truyền đạo, truyền đạo gì? Sau này có chuyện gì nó cũng đều phải hỏi bọn họ, mang danh nghĩa sư huynh đệ này cũng tiện hành sự hơn nhiều.

“Được, vậy thì khắc lên hết, ngô là đại sư huynh Thái Thượng Lão Quân.”

“Ngô là tam sư huynh, Thông Thiên giáo chủ…”

“Ừm, cuối cùng là tiểu sư đệ Thiên Đạo.” Bốn vị Thánh Nhân nhìn một loạt tên, cảm thấy cực kỳ vinh quang, lúc ở Hồng Hoang thì hướng tới Thiên Đạo, bây giờ thì sao, Thiên Đạo đã trở thành tiểu sư đệ của bọn họ!

“Tiểu sư đệ.” Lão Quân thình lình gọi một tiếng.

“Chuyện gì?” Thiên Đạo đến trước mặt Lão Quân.

“Không có gì, ta chỉ muốn tập dượt một tí thôi.” Lão Quân xua tay, bảo Thiên Đạo rời đi, cái cảm giác gọi Thiên Đạo là tiểu sư đệ này thật kỳ diệu, cho dù Thiên Đạo này không phải Thiên Đạo thời Hồng Hoang, nhưng cũng là Thiên Đạo.

“Tiểu sư đệ, đến đây, đến chỗ sư tỷ này.” Nữ Oa và Hậu Thổ lên tiếng.

“Hai vị sư tỷ cũng muốn luyện tập trước à?” Thiên Đạo chấn động, nó thấy mấy vị Thánh Nhân này trúng gió rồi, khi không kêu ta làm gì? Luyện tập, chuyện này có gì hay ho đâu mà luyện?

“Tiểu sư đệ, đến chỗ sư huynh nào.” Thông Thiên giáo chủ hô.

Thiên Đạo: “…”

Các ngươi đủ rồi đó, tiểu sư đệ thì sao, có gì không đúng thì các ngươi cứ nói thẳng đi chứ, cứ kêu qua kêu lại làm gì, bộ đang kêu chó hả?

Ta là tiểu sư đệ, không phải tiểu đệ!

Bên trong Hỗn Độn, vì tin tức chứng đạo của Thiên Đạo mà các tộc trở nên xôn xao, tiếp đó lại biết tới thế giới được Bàn Cổ sáng lập và là đạo tràng của Hồng Quân thì các tộc từng lui tới với cổ thôn đã hoàn toàn điên cuồng.

Bàn Cổ - đệ nhất Ma Thần!

Hồng Quân - đệ nhị Ma Thần!

Trong hai vị này, ai cũng đều là đối tượng mà những tộc đàn này nguyện ý trả giá tất thảy để truy cầu, càng huống hồ là hai người này đứng chung một chỗ, hiện tại ngay cả ‘điên cuồng’ cũng không thể diễn tả được hết cảnh tượng này, các tộc như sắp phát điên tới nay, người nào cũng chỉ muốn xông thẳng tới Thần giới.

Cho dù hai vị Ma Thần này không có để lại truyền thừa, thì chỉ cần có để lại một vết tích thôi cũng đủ để bọn họ tham ngộ rất lâu, nếu có thể lĩnh ngộ được đạo của hai vị Ma Thần thì bọn họ dám chắc rằng thực lực của bản thân sẽ tăng tiến vượt bậc.

Chỉ đáng tiếc, Thiên Đạo đạo nhân thật chẳng mau mắn gì hết, đã chứng đạo thành công rồi mà vẫn để bọn họ chờ như thế này.

Đợi làm gì, đợi cho ngươi lấy sạch hết thứ tốt, để khi bọn ta tới nơi nhìn ngươi giàu sang phú quý, còn bọn ta nghèo rớt mồng tơi?

“Thiên Đạo đạo hữu thật không có lòng gì cả.” Hỏa Minh rất bất mãn, lão là người tiếp xúc với Thiên Đạo sớm nhất, ngươi có thể không báo với người khác, nhưng ít nhất cũng phải nói cho ta biết chứ.

“Khụ, Hỏa Minh, hiện tại chúng ta phải gọi y là Thiên Đạo đại nhân hoặc Thiên Đạo Thánh Nhân.” Long Đế hắng giọng nhắc nhở, cẩn thận sau khi tới Thần giới thì lại bị Thiên Đạo trả thù riêng, phóng mấy đạo thần lôi tẩn ngươi một trận.

Hỏa Minh cười khan, chau mày buồn rầu thở dài, hiện tại Thiên Đạo đã chứng đạo rồi, khi nào mới tới lượt lão đây.

Sắc mặt của các Đạo Cảnh khác cũng rất phức tạp, Thiên Đạo này, nói chứng đạo là chứng đạo, cũng không chịu để bọn họ theo dõi tình hình, giữa chúng ta có tình nghĩa luận đạo cơ mà, con thuyền tình bạn nói lật là lật.

Nhưng nhóm võ giả Đạo Cảnh này chẳng mấy chốc đã không nghĩ tới tình nghĩa luận đạo nữa, mọi người bắt đầu bàn tán về tình hình chứng đạo của Thiên Đạo, chẳng hạn như lôi kiếp đó mạnh đến mức nào, Thiên Đạo đã phải chống lại bao nhiêu lôi kiếp.

Long Đế ngáp một cái, chuyện này có gì hay ho đâu mà bàn luận, nói cứ như các ngươi có thể chứng đạo được vậy.

“Hửm?” Thần sắc Long Đế chợt thay đổi, trong đầu vang lên giọng nói của Giang Thái Huyền, sau đó lên tiếng: “Trưởng thôn thông báo, chờ sau khi nhóm Phệ Cửu trở lại, chúng ta sẽ đến Thần giới của Bàn Cổ.”

“Bọn ta sẽ kêu họ về ngay.” Các võ giả Đạo Cảnh mừng rỡ, vội vàng liên lạc với Phệ Cửu.