Chương 1529 Cách cũ
Nhìn bia đá, chúng sinh linh Hỗn Độn chỉ muốn viết ngay tên mình lên đó, nhưng bọn họ không dám, nên chỉ có thể ngưỡng mộ Thiên Đạo.
Hiện tại Thiên Đạo đã chứng đạo, lúc trước gọi một tiếng đạo hữu, bây giờ phải gọi là tiền bối!
“Mời đến Tử Tiêu Cung một chuyến.” Một giọng nói vang dội truyền tới, kim quang xuất hiện, dẫn đường cho các sinh linh Hỗn Độn.
Giang Thái Huyền bước lên đại đạo kim quang đầu tiên, các sinh linh Hỗn Độn thấy vậy vội vàng đi theo: “Tử Tiêu Cung là nơi nào?”
“Tử Tiêu Cung từng là nơi Hồng Quân Ma Thần sinh sống.” Giang Thái Huyền giải thích: “Trước đây Hồng Quân Ma Thần đã giảng đạo ở Tử Tiêu Cung, truyền thụ đại đạo tương ứng cho ba ngàn Ma Thần, tổng số người nghe đạo có ba ngàn người, họ đều là đại năng, người yếu nhất cũng là Đạo Cảnh đỉnh phong, Hồng Quân Ma Thần cũng được tôn làm Hồng Quân Đạo Tổ.”
“Thì ra là vậy, không hổ là Hồng Quân Ma Thần, tương ứng với ba ngàn Ma Thần, chẳng lẽ Hồng Quân Ma Thần hiểu hết đạo của ba ngàn Ma Thần?” Sinh linh Hỗn Độn xôn xao.
Ban đầu bọn họ cho rằng đạo tràng này chỉ là đạo tràng của một Ma Thần Hỗn Độn cường đại, thỉnh thoảng tới đây ngộ đạo là được, nhưng nếu có thể giảng đạo tương ứng cho ba ngàn Ma Thần thì không còn đơn giản như vậy nữa, vì như thế đã trực tiếp bao hàm toàn bộ các chủng tộc Hỗn Độn của bọn họ!
“Thời đại của Bàn Cổ và Hồng Quân đã trôi qua quá lâu, may mà ở đây vẫn còn sót lại một ít vết tích võ đạo, có thể giúp các ngươi ngộ đạo.” Giang Thái Huyền cười nói: “Nếu may mắn, cũng có thể tìm được đạo của tổ tiên các ngươi.”
Sinh linh Hỗn Độn cảm thấy hai chữ ‘phấn khích’ đã không thể nào miêu tả được cảm xúc của bọn họ lúc này.
“Ta muốn ở lại đây luôn không đi đâu nữa.” Phệ Minh lầu bầu, nơi này quả là thiên đường, Hỗn Độn chẳng khác nào rãnh nước bẩn cằn cỗi.
“Các ngươi thương lượng với Thiên Đạo, hiện tại y đã chứng đạo thành công, cũng xem như là người nắm giữ Tử Tiêu Cung, nhóm Hậu Thổ sẽ không để ý tới chuyện này, bọn họ chỉ một lòng muốn tu luyện.” Giang Thái Huyền đáp.
“Chốc nữa bọn ta sẽ thương lượng với Thiên Đạo đại nhân.” Hỏa Minh lên tiếng, con thuyền tình bạn bị lật rồi, ít nhất cũng phải cho cái mái chèo chứ?
Trong lúc mọi người nói chuyện, cũng đã bước tới Tử Tiêu Cung, nó cũ kỹ, tiêu điều, tràn ngập đạo ý, khiến bọn họ cảm thấy chỉ cần tu luyện ở chỗ này một thời gian, thì còn có lợi hơn khổ tu ngàn vạn năm trong Hỗn Độn.
“Mời Thiên Đạo đại nhân hiện thân.” Hỏa Minh cung kính.
Bất chợt, một quang cầu bảy sắc yên lặng xuất hiện bên trong Tử Tiêu Cung, và nó cứ lặng lẽ xuất hiện từ hư không như thế, ai cũng không cảm ứng được.
“Chư vị đạo hữu.” Thiên Đạo mở miệng, vẫn là giọng nói lạnh lùng như trước kia.
Sinh linh Hỗn Độn: “…”
Ngươi chứng đạo mà chứng thành quả cầu luôn rồi hả? Sao chứng đạo này không giống với nhóm Hậu Thổ đại nhân vậy?
“Đây là bản thể của ngô, ngô vốn chỉ là một luồng huyền khí, sau này sinh ra linh khí, mới đi lên con đường võ đạo.” Thiên Đạo lên tiếng.
“Huyền khí?” Mọi người ngơ ngác, tuy tỏ vẻ không hiểu, song bọn họ vẫn có thể chấp nhận, trong Hỗn Độn chủng tộc nào mà chẳng có, mấy thế giới khác cũng có cỏ cây thành đạo, một luồng khí tu đạo cũng không phải chuyện gì không thể tiếp thu.
“Ngô mời chư vị đến đây, là để mời chư vị luận đạo thêm một lần nữa.” Thiên Đạo nói: “Đương nhiên, ngô cũng sẽ giảng về Đạo Cảnh.”
“Đạo Cảnh?” Mọi người sửng sốt, không phải nên giảng đạo Thánh Nhân sao? Bọn ta đã là Đạo Cảnh rồi, còn cần nghe ngươi giảng đầu à?
Nhưng các Thần Đế nghe vậy thì vui mừng cực kỳ, điều bọn họ muốn biết nhất chính là Đạo Cảnh, còn Thánh Nhân, khoảng cách quá xa, tạm thời không dám vọng tưởng.
“Trong số các vị, người mạnh nhất cũng chỉ mới là Đạo Cảnh hậu kỳ, còn chưa viên mãn, nếu muốn chứng đạo thì vẫn còn xa vời lắm, phải viên mãn Đạo Cảnh trước, tới lúc đó mới bàn tới luận đạo cảnh giới Thánh Nhân.” Thiên Đạo đáp.
“Thì ra là vậy, đa tạ Thiên Đạo đại nhân.” Sinh linh Đạo Cảnh ở Hỗn Độn thở phà nhẹ nhõm, quả thật bọn họ vẫn chưa viên mãn Đạo Cảnh, chẳng qua trong lòng sốt ruột, chỉ muốn biết Thánh Nhân là cảnh giới bậc nào.
Thiên Đạo không ngừng tính toán, thật ra là do nó không biết gì về cảnh giới Thánh Nhân, chứng đạo gì chứ, nó chỉ hiển hóa ra bản thể thôi.
“Chúng ta vẫn theo cách cũ, chư vị đạo hữu nói trước, ta sẽ giảng cuối cùng, sau đó cùng nhau đàm luận, thế nào?” Thiên Đạo hỏi.
“Đa tạ đại nhân, chúng ta cứ làm thế đi.” Nhóm Hỏa Minh rối rít nói.
Lần trước sau khi luận đạo xong, mọi người tiếp tục nói dăm ba câu thì ai về nhà nấy, làm gì có cơ hội cùng nhau thảo luận.
Hiện tại Thiên Đạo trở thành Thánh Nhân, cho dù cùng thảo luận với bọn họ thì cũng là chỉ điểm cho từng người, chuyện tốt như thế còn tìm đâu ra nữa?
“Ngô nói trước.” Hỏa Minh mở miệng, chủ động giảng lại võ đạo của bản thân.
Giang Thái Huyền và Long Đế tìm một chỗ để ngồi xuống, đồng thời cũng kéo hết Thần Ma của đạo tràng ra, không phân cao thấp, suy cho cùng thì đây cũng là Thiên Đạo và Đạo Cảnh, sẽ có lợi với tất cả bọn họ.
Hỏa Minh nói xong, Phệ Minh, Phệ Cửu lần lượt lên tiếng, các Thần Đế nghiêm túc lắng nghe, không dám bỏ lỡ một câu một chữ.
Giang Thái Huyền nhắm mắt nghe đạo, đắm chìm trong cảm ngộ.
Những võ giả Đạo Cảnh này nói rất nhanh, vì lần này mục đích bọn họ đến đây đều là vì muốn được chỉ điểm, chứ không phải nghiên cứu và khoe mẽ, nói nhanh một chút, thì Thiên Đạo sẽ chỉ điểm sớm hơn.
Song, tuy các Đạo Cảnh nói rất nhanh, nhưng bọn họ vẫn phải tốn mất một ngày một đêm mới có thể giảng xong hết, đến lượt Thiên Đạo lên tiếng, đương nhiên nó sẽ nói hết những điều nó tổng kết được sau khi tính toán, sau đó mới bắt đầu thảo luận.