Chương 1531 Ma Thần cốt
Tất Phương Hoa khẽ nhíu mày, sau đó lập tức hiểu ra, Vũ Dung chịu thua rồi, biết bản thân không làm gì được nên chỉ có thể nhịn thôi.
Hiện tại Thiên Đạo đã chứng đạo, lại còn có nhóm Thánh Nhân như Hậu Thổ ở đây, chỉ bằng vào thực lực ít ỏi của Vũ Dung thì quả thật còn chẳng đủ để người ta đánh đã ghiền nữa.
Các Đạo Cảnh mặt không cảm xúc nhìn cảnh tượng này, trong lòng thầm cảm thấy tiếc hận, nếu Tất Phương Hoa không quen Vũ Dung, bọn họ có thể trực tiếp động thủ, nói không chừng còn có thể giành được hảo cảm của Thiên Đạo, chút nữa cũng sẽ được chỉ điểm nhiều hơn.
Bây giờ xem ra bọn họ không thể tiêu diệt Vũ Dung, đối phương cũng đã hãi lắm rồi.
"Chuyện này không phải do ta ức hiếp ngươi, Long Đế, ngươi nói đi." Thiên Đạo gọi Long Đế, nếu nói như thế thì chẳng phải bọn họ đang cố ý bắt nạt người ta sao, giết sinh linh ở thế giới của đối phương? Chuyện này phải được giải thích rõ ràng!
Long Đế bất đắc dĩ thở dài: "Lúc đó, ngô mới vừa cởi bỏ Hỗn Độn thể, dẫn tộc nhân tìm đại một thế giới, kết quả bị người trấn áp, mà tính tình của ta không tốt, thấy tộc nhân chết thảm, trong lúc phẫn nộ đã ra tay tàn nhẫn, sau đó trốn tới Bàn Cổ Thần giới rồi gặp được trưởng thôn ở đây, trưởng thôn nhận ra ta là hậu duệ của Hỗn Độn Tổ Long, nên lên tiếng giữ ta lại, ta cũng đồng ý hỗ trợ hắn trùng kiến cổ thôn Hỗn Độn."
"Thì ra là thế." Sinh linh Hỗn Độn bừng tỉnh.
Vũ Dung thở dài: "Chuyện này là do bọn ta quản giáo không nghiêm, bọn ta bế quan quanh năm, không biết những sự tình thế này, giận nóng đầu nên xông tới đây, mong mọi người lượng thứ."
Các ngươi đã nói thế, bọn ta còn có thể phản bác chắc? Con mẹ nó nếu ta phản bắc thì liệu có rút khỏi thể giới này không, đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
"Trước đây là thủ hạ của Vũ Dung không đúng, nếu bọn họ đã bỏ mình, nhận được trừng phạt thích đáng, nay Vũ Dung sẽ bồi thường để bù đắp cho tổn thất của Long Đế, sau đó mọi người vui vẻ cho qua thù hằn này đi." Tất Phương Hoa thầm mắng Vũ Dung xối xả trong lòng, cũng không xem xem người ta là ai mà ngươi đã dám đuổi theo, sao ngươi không hỏi ta một tiếng?
Nhưng tại sao không bỏ qua luôn ấy à? Tất Phương Hoa cảm thấy bản thân chưa có thể diện lớn như thế đây, Vũ Dung cũng đã chịu thua, mà hắn lại biết nhiều sự tình hơn, sao có thể không rõ nên nói thế nào cơ chứ?
Hiện tại Thiên Đạo muốn diệt ai thì diệt người đó, muốn giết ai thì giết người đó, bản thân hắn còn phải nhờ Thiên Đạo chỉ điểm đây này.
Sắc mặt ba người Vũ Dung sượng cứng lại, mẹ nó, bọn ta tổn thất nhiều như thế mà còn phải bồi thường cho Long Đế? Ngươi có biết hắn giết hết bao nhiêu người của bọn ta không?
Nhịn!
Ba người Vũ Dung cắn răng lấy một ít thần dược và Hỗn Độn thạch ra: "Ta bồi thường cho Long Đế."
Mẹ nó, sao cứ cảm thấy như là đuổi theo ngàn vạn dặm chỉ để bồi thường cho người ta, chứ không phải để truy sát vậy?
"Trước đây là do ngô quá kích động, nói rõ là được rồi." Long Đế cười híp mắt nhận tài nguyên, cực kỳ hài lòng với kết quả này.
Ba người Vũ Dung tức muốn ói máu, rất muốn đánh chết Long Đế, sau đó lột da rút gân!
"Nếu đã đến đây thì cùng nhau luận đạo đi." Thiên Đạo lên tiếng: "Các ngươi tự kiếm chỗ ngồi, chúng ta tiếp tục."
Vốn dĩ Thiên Đạo muốn giết luôn ba người Vũ Dung, nhưng đối phương đã biết điều như thế thì thôi vậy, hấp thu thêm một phần cảm ngộ đạo ý nữa cũng tốt, dù sao mấy người này cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì.
Ba người Vũ Dung sửng sốt, sau đó bị Tất Phương Hoa lôi kéo tìm một chỗ ngồi xuống, cùng nghe giảng đạo.
Ánh mắt Giang Thái Huyền vẫn thờ ơ, tiếp tục nghe đạo.
Buổi luận đạo được tiếp tục, Thiên Đạo chậm rãi nghiên cứu thảo luận từng điều một, song nó cũng không thảo luận quá lâu mà chỉ tùy tiện chỉ điểm một phen để bọn họ tự trau dồi tu vi, hoàn thiệt võ đạo của bản thân, cuối cùng căn dặn phải ăn nhiều Hỗn Độn đan và Hỗn Độn khí, thỉnh thoảng dùng thêm ít đạo ý nữa.
Hiện tại có Thần Ma đạo tràng ở đây, Thiên Đạo bắt đầu cảm thấy những thứ như ngộ đạo này thật quá chậm, nạp tiền vẫn nhanh hơn.
Luận đạo kết thúc, nhưng Đạo Cảnh không lập tức rời đi mà vẫn ngồi đấy thảo luận, chỉ có Thiên Đạo rời đi trước.
Tất Phương Hoa và ba người Vũ Dung đi qua một bên, Vũ Dung luôn miệng nói cảm ơn.
Tất Phương Hoa nói: "Bỏ qua hết những ân oán trước đây đi, nơi này có mấy vị Thánh Nhân, bất kỳ một vị nào cũng có thể dễ dàng xử lý chúng ta."
"Ta biết." Vũ Dung gật đầu, gạt bỏ ý định báo thù trong đầu, sắc mặt nặng nề: "Gần đây ta phát hiện một số chuyện, sự tình quan trọng."
"Ồ?" Tất Phương Hoa nhíu mày, tò mò nhìn hắn: "Phát hiện được gì?"
"Ngươi xem." Vũ Dung liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai chú ý đến bọn họ thì mới dè dặt lấy một khúc xương đen tuyền ra, khúc xương này trông rất bình thường, không có gì kỳ lạ.
"Khúc xương bình thường này có gì..."
"Ma Thần cốt (*)." Vũ Dung cười khổ: "Nếu là xương bình thường thì ta cũng không chú ý tới, có điều đây là xương cốt của Ma Thần Hỗn Độn, thần tính bên trong đã tiêu tán hết rồi, ta phải tốn rất nhiều thời gian mới khoan được một lỗ nhỏ như thế này."
(*) xương
Dứt lời, Vũ Dung bèn chỉ vào cái lỗ nhỏ trên Ma Thần cốt, lúc để nghiêng thì có một chất lỏng đen kịt chảy ra, song nó lại không có mùi gì hết, cũng không có luồng năng lượng nào dao động, trông hệt như nước màu đen bình thường.
Tất Phương Hoa giật mình, Ma Thần cốt có thể nói là vật bất diệt, trong Hỗn Độn, có không ít chủng tộc đều đang thờ phụng một mẩu xương của Ma Thần, bất kỳ mẩu xương nào cũng chứa đựng một lượng uy áp cực kỳ cường đại, nhưng thần tính của khúc xương này đã biến mất, bên trong khúc xương đã hóa thành một dòng nước đen sì.
Cực kỳ không bình thường!