← Quay lại trang sách

Chương 1533 Vô liêm sỉ!

Bên trong Hỗn Độn, Giang Thái Huyền tiếp tục tu luyện ở cổ thôn, như vậy thì không cần lo lắng mãnh thú Hỗn Độn tới đây tập kích.

Sau khi biết chuyện làm công đức có liên quan đến chứng đạo thành Thánh, ba người Vũ Dung rất kích động, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn bực, tài nguyên của bọn họ đã vào túi của Long Đế hết rồi.

Đương nhiên tiền này cũng không phải chỉ thuộc về mỗi Long Đế, Thiên Đạo và Đông Hoàng cũng có phần, mà các vị Thần Đế khác vẫn còn đang bế quan.

“Đi, theo ta về tộc đàn.” Tất Phương Hoa cười lớn, dẫn ba người Vũ Dung đi về phía tộc đàn, khó khăn lắm bạn tốt của hắn mới đến được Hỗn Độn, đương nhiên phải tiếp đãi thật chu đáo.

Ầm ầm

Mọi người di chuyển trong hd, ngay khi vừa cách cổ thôn chừng mấy chục vạn dặm thì đột nhiên không gian phía trước bắt đầu rung chuyển, Hỗn Độn bị xé rách, một bóng người xuất hiện, đứng chắp tay: “Tất Phương Hoa?”

“Ngươi là ai? Trong Hỗn Độn vẫn còn cường giả như ngươi?” Bốn người Tất Phương Hoa khựng lại, sắc mặt nặng nề nhìn người nọ.

Đó là một nam tử trẻ tuổi, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lẽo, không mang theo bất cứ tình cảm nào, trông hệt như Thiên Đạo, nhưng tu vi của người này lại không bằng Thiên Đạo, đương nhiên không phải nói Thiên Đạo bây giờ, mà là nói tu vi của người này không bằng Thiên Đạo khi sắp chứng đạo.

Người này có tu vi Đạo Cảnh hậu kỳ, ở trong Hỗn Độn, người có thực lực này cũng được coi như là cường giả hàng đầu, nhưng trước nay Tất Phương Hoa chưa từng nhìn thấy y.

“Đấu một trận, ngươi thua, phải đi theo ta, ta thua, ngươi có thể tiêu dao (*) ở Hỗn Độn một triệu năm.” Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng nói.

(*) Ung dung tự tại

“Tiêu dao ở Hỗn Độn một triệu năm? Há, ta có tiêu dao Hỗn Độn trăm triệu năm cũng chẳng ai nói gì, còn cần ngươi cho à?” Tất Phương Hoa cười nhạo, ánh mắt cũng trở nên lạnh căm căm.

Nam tử trẻ tuổi vẫn lạnh lùng như trước: “Động thủ!”

“Bổn tọa còn phải về tộc tiếp đón lão hữu, sau đó cùng nhau làm công đức.” Tất Phương Hoa từ chối: “Ngươi muốn tìm ai thì tìm, nhưng ta không có hứng.”

“Sao, Tất Phương Hoa tung hoành khắp nơi trong Hỗn Độn, không kiêng dè kẻ nào trước đây cũng có lúc sợ hãi ư?” Nam tử trẻ tuổi lạnh giọng trào phúng.

“Ờ, ta sợ, tạm biệt.” Tất Phương Hoa lắc đầu, ánh mắt nhìn nam tử trẻ tuổi hệt như đang nhìn một tên... thiểu năng?

Không lo đi làm công đức, đánh cái gì mà đánh!

Ta còn phải đi tìm Hỗn Độn thạch và thần dược để tặng cho cổ thôn đây này.

“Hôm nay ngươi không động thủ, thì đừng hòng trở về tộc đàn.” Nam tử trẻ tuổi nhìn Tất Phương Hoa đang chuẩn bị rời đi, lạnh lùng lên tiếng, sau đó trực tiếp lao đến chặn lối đi của hắn.

“Muốn đánh thật?” Tất Phương Hoa nhíu mày.

“Nhất định phải đánh! Đây là vận mệnh của ngươi!” Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh.

“Thôi được, ba vị huynh đệ, chúng ta cùng xông lên, cướp sạch đồ của hắn!” Tất Phương Hoa phẫn nộ lên tiếng, thần lực mênh mông tuôn ra như xối, tiếp đó lập tức xông lên.

Ba người Vũ Dung cũng không do dự, nhanh chóng ra tay.

“Ngươi, các ngươi dám liên thủ với nhau? Liêm sỉ của các ngươi đâu?” Nam tử trẻ tuổi ngơ ngác, ngay cả biểu cảm lạnh lùng cũng vỡ nát, mẹ nó, đám này đúng là vô liêm sỉ, dám ỷ đông hiếp yếu!

Bên trong Hỗn Độn, nam tử trẻ tuổi, cũng chính là võ giả Đạo Cảnh hậu kỳ, ngang nhiên chặn đường bốn người Tất Phương Hoa, chiến lực cường đại rúng chuyển Hỗn Độn…

Hỗn Độn chấn động một lúc, bốn người Tất Phương Hoa ấn nam tử trẻ tuổi xuống, rồi nhanh chóng duỗi tay mò lấy hết thần dược và Hỗn Độn thạch của người nọ.

“Vô liêm sỉ, các ngươi vô liêm sỉ…trả Hỗn Độn thạch cho ta, trả thần dược cho ta…”

Nam tử trẻ tuổi tuyệt vọng nhìn bốn người Tất Phương Hoa rời đi, đã nói rõ là một đấu một, lão tổ một phương như các ngươi không thèm quan tâm tới thể diện luôn hả?

“Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta.” Nam tử trẻ tuổi thì thào, ánh mắt tràn ngập đau thương, ngay cả khóe mắt cũng bắt đầu ươn ướt: “Đã nói lão tổ các tộc thường đơn đả độc đấu, rất coi trọng mặt mũi cơ mà, nhưng ta không chỉ bị vây công mà đồ trên người còn bị cướp đi hết.”

“Đây là đám thổ phỉ, ăn cướp, lão tổ một phương gì chứ, má nó!”

Nam tử trẻ tuổi chửi ầm lên, song lúc này nhóm Tất Phương Hoa đã đi xa nên không nghe thấy hắn rít gào, mà cũng lười để ý tới hắn.

Cùng lúc đó, các lão tổ như Phệ Cửu và Hỏa Minh cũng bị người khác chặn đường, sau đó mấy người nọ đều bị đè xuống cướp hết, cướp xong lại tiêu sái bỏ đi.

Những Đạo Cảnh này vừa trở về từ Bàn Cổ Thần giới nên mới đi chung với nhau, còn định chốc nữa sẽ tiếp tục luận đạo, nên hầu như không có ai đi một mình cả, nhóm ít nhất cũng có khoảng hai, ba người, mà hiện tại lại chỉ có một người đi chặn đường, trừ phi là do mấy Đạo Cảnh này mới vào đây không lâu.

Nhưng Đạo Cảnh của các tộc ở Hỗn Độn, trừ Phệ Minh ra, mấy vị còn lại đều đã thành danh từ lâu, ai ai cũng có tu vi trung kỳ!

“Lão hữu, chúng ta gấp gáp trở về làm gì? Chi bằng làm công đức trước đi.” Vũ Dung đột nhiên lên tiếng: “Đừng để tới lúc đó tên kia lại cướp đồ về.”

“Cướp về? Hắn dám?” Tất Phương Hoa cười lạnh, nhưng cũng đồng ý với lời này: “Ngươi nói không sai, nếu chúng ta tách ra, quả thật tên kia không dễ đối phó.”

Nam tử trẻ tuổi kia là Đạo Cảnh hậu kỳ, Tất Phương Hoa không sợ, nhưng trong ba người Vũ Dung thì trừ Vũ Dung, hai người còn lại một người là trung kỳ, một người là sơ kỳ, đánh không lại thanh niên kia.

“Đi, cầm lấy đi làm công đức, toàn bộ thần dược của tên này đều là cấp Thần Đế, còn có không ít Hỗn Độn thạch, nói không chừng có thể đổi được bốn sợi đạo ý.” Tất Phương Hoa lên tiếng: “Vật như đạo ý rất có lợi cho Đạo Cảnh chúng ta.”

“Đi, bây giờ về đó.” Bốn người quyết định xong thì chạy về cổ thôn Hỗn Độn, mà thanh niên kia cũng đã đi rồi.