Chương 1534 Chiến lời phẩm
Bên trong cổ thôn, lúc này Long Đế đang hết sức kinh ngạc: “Sao các ngươi lại về đây?”
Nếu chỉ có một hay hai người trở lại thì thôi, nhưng bây giờ lại có tới hai ba nhóm trở về sau khi rời đi.
“May mắn nhặt đượt không ít thứ.” Phệ Cửu cười: “Quy tắc cũ, phần thưởng cứ lấy đạo ý là được.”
“Không thành vấn đề.” Long Đế gật đầu, tặng một nửa, đổi thưởng một nửa: “Các ngươi không phải chỉ may mắn bình thường thôi đâu, thế mà lại nhặt được nhiều như thế, các người đều nhặt được hết đấy à?
Sắc mặt Long Đế trở nên kỳ lạ, một người gặp may thì thôi, nhưng ai trong các ngươi cũng may mắn nhặt được thần dược và Hỗn Độn thạch?
Trong khu vực mấy chục vạn dặm xung quan đây đều đã bị bọn ta lùng sục hết, nó còn sạch sẽ hơn bất cứ thứ gì, sao các ngươi có thể nhặt được?
Nhóm Phệ Cửu cười khan không đáp.
“Các ngươi cũng trở lại?” Bốn người Tất Phương Hoa xuất hiện, đồng loạt lấy thần dược và Hỗn Độn thạch ra: “Quy tắc cũ, phần thưởng đổi thành đạo ý, ngươi xem có thể đổi được bốn sợi đạo ý hay không, nếu không được thì đổi thành ít công đức cũng được.”
“Chỗ quen biết với nhau cả, cho ngươi bốn sợi đạo ý đó.” Long Đế gật đầu, tuy đạo ý đắt thật, nhưng một sợi cũng chỉ có hai trăm vạn thôi, bốn sợi tám trăm vạn, mà mới chỉ tính sơ thôi thì giá trị của đống thần dược này và Hỗn Độn thạch đã không chỉ dừng lại ở con số đó, cộng thêm số lễ vật được tặng trước đó nữa, hiện tại Long Đế có thể hào phóng một lần.
“Đa tạ phó thôn Long Đế.” Tất Phương Hoa vôi vàng cảm ơn, ba ngươi Vũ Dung cũng nhanh chóng chắp tay.
“Các ngươi cũng bị Đạo Cảnh lạ mặt chặn đường à?” Tất Phương Hoa đổi thưởng xong, nhìn sang nhóm Phệ Cửu, kinh ngạc hỏi.
“Các ngươi cũng vậy?” Phệ Cửu ngây người: “Ta còn tưởng là tài nguyên do tộc nhân của các ngươi tìm được, không ngờ là do các ngươi cướp được.”
“Khụ, sao có thể nói là cướp chứ?” Tất Phương Hoa khẽ ho: “Chuyện do võ giả làm, gọi là chiến lợi phẩm.”
“Đúng, chiến lời phẩm.” Mấy vị Đạo Cảnh khác gật gù, chiến lợi phẩm nghe thuận tai hơn hàng cướp bóc nhiều.
Vả lại, là do đối phương chặn đường động thủ, bọn họ chỉ đánh trả, sau đó lấy được chiến lợi phẩm nên lấy thôi.
“Nghe lời các ngươi nói, các ngươi bị người khác chặn đường?” Long Đế nhíu mày: “Theo ta được biết, các ngươi đều là bá chủ một phương, ai lại có gan động thủ với các ngươi, còn cùng lúc gây hấn với nhiều Đạo Cảnh như thế?”
Hầu hết những chủng tộc Hỗn Độn này đều đã tung hoành, chiếm địa bàn ở đây nhiều năm, ngay cả mãnh thú Hỗn Độn ở gần tộc đàn cũng đã bị giết hết, ai lại dám chọc bọn họ?
Hơn nữa, trong số những người sinh sống ở gần khu vực này, có người nào không biết ai là ai đâu?
“Phó thôn vừa nói như thế, ta cũng cảm thấy kỳ lạ.” Tất Phương Hoa nhíu mày: “Người chặn đường bọn ta là một võ giả Đạo Cảnh hậu kỳ, nói cái gì mà đấu một trận, nếu thua thì ta phải đi theo hắn, còn thắng, ta có thể tiêu dao ở Hỗn Độn một triệu năm, Tất Phương Hoa ta tung hoành ở Hỗn Độn nhiều năm, bây giờ còn cần được người khác cho phép tiêu dao à?”
“Bọn ta cũng gặp được một lão giả, lão cũng nói nếu lão thắng, bọn ta phải đi theo lão, còn lão thua thì bọn ta sẽ được tiêu dao ở Hỗn Độn một triệu năm, lúc đó ta tức tới bật cười, sau đó lập tức tát cho lão mấy bạt tay, nếu không phải nể tình lão cống hiến tài nguyên thì ta đã đánh chết lão rồi.” Phệ Cửu cũng nói.
“Bọn ta cũng giống hệt như thế, đối phương là một nam tử trẻ tuổi.”
“Bọn ta...”
Càng nghe nhóm lão tổ này nói, hai đầu lông mày của Long Đế càng sít chặt lại, những người này muốn trực tiếp động thủ với mấy vị lão tổ này? Ở Hỗn Độn, trừ việc còn có các tộc đàn ở xa và nơi sâu nhất trong Hỗn Độn mà bọn họ không rõ ra, thì gần như bọn họ có thể tung hoành bất cứ đâu.
Nếu mấy tộc đàn này liên hợp lại, nói không chừng còn có thể quậy cho Hỗn Độn long trời lở đất.
“Trông đối phương rất lạ, bọn ta chưa từng gặp qua, bằng không ta còn tưởng có ai muốn đối phó ta nữa chứ.” Tất Phương Hoa liếc nhìn một vị lão tổ Đạo Cảnh.
“Tất Phương Hoa, ngươi có ý gì, tuy chúng ta bất hòa, nhưng chẳng lẽ ta lại là người dùng mấy chiêu trò đê tiện như đánh lén đó chắc?” Một vị lão tổ Đạo Cảnh bất mãn.
“Ta chỉ nhìn bâng quơ thôi mà.” Tất Phương Hoa lắc đầu: “Chúng ta đều bước ra từ cổ thôn, ai mà không biết bên cạnh mỗi người đều có vài vị lão hữu, nếu muốn động thủ mà chỉ gọi một người, vậy không phải là đang tự tìm đường chết sao?”
“Rất có khả năng bọn chúng tới từ nơi sâu nhất trong Hỗn Độn.” Một vị Đạo Cảnh trầm giọng lên tiếng: “Trừ nơi đó ai, còn kẻ nào dám đối đầu với chúng ta? Mấy tộc đàn khác, dù có tới cũng sẽ bị trấn áp.”
“Chuyện này có chút kỳ lạ, các ngươi từ từ tìm hiểu xem.” Long Đế chậm rãi nói: “Đừng vội giết đối phương, có thể điều tra lai lịch, giám sát hoặc lấy thêm một ít chiến lợi phẩm gì đó.”
Rốt cuộc sâu trong Hỗn Độn ẩn chứa điều gì, các tộc đàn này đều không biết, các vị lão tổ đã tìm đến đó của tộc bọn họ cũng không truyền tin về, chỉ nói một câu khó truyền tin mà thôi.
“Bọn ta cũng có ý này.” Nhóm Tất Phương Hoa cười đáp.
Hiện tại xung quanh đã hết sạch tài nguyên, thần dược được các tộc trồng vẫn chưa lớn, nên chỉ có thể không ngừng đến nơi xa hơn để tìm, nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì, bây giờ đột nhiên xuất hiện nhiều tên muốn tặng tiền như thế, đương nhiên bọn họ không nỡ giết.
Hơn nữa bọn họ cũng đã quyết định xong xuôi, mọi người có thể cùng đi cùng về, đồng thời luận đạo với nhau, hoàn toàn không thành vấn đề, mà lại còn có lợi cho các võ giả.
Một hàng người cáo từ rời đi, mọi người vẫn đi thành từng nhóm để tránh đám người kia thừa cơ chặn đường.
Sau khi bọn họ đi mất, một dòng chảy kỳ lạ xuất hiện, giọng nói của Đông Hoàng vang lên: “Ta đi xung quanh các tộc này xem sao, có lẽ đám người này cùng đến từ một nơi, ra ngoài đường mà mang theo nhiều tiền như thế, địa vị không thấp hơn mấy lão tổ này chút nào.”
“Được, xảy ra chuyện gì nhớ truyền tin qua đây.” Long Đế nhìn Đông Hoàng rời đi, sau đó đến sau nhà tìm Giang Thái Huyền, phát hiện hắn vẫn còn tu luyện nên chỉ đành tiếp tục làm phó thôn.