← Quay lại trang sách

Chương 1536 Tìm đường sống trong chỗ chết

Lão tổ." Một giọng nói đầy lo lắng vang lên, tộc trưởng Hỗn Độn tộc Tất Hiên vội vàng chạy đến.

"Chuyện gì?" Tất Phương Hoa lạnh lùng nói.

"Lão tổ, trong lúc ngài không ở đây, có một vị Đạo Cảnh ghé thăm, nói muốn khiêu chiến ngài, còn muốn làm chủ vận mệnh của tộc đàn." Thần sắc Tất Hiên nặng nề: "Sau khi biết ngài không có ở đây thì hắn đã đi mất rồi, còn nói sẽ đích thân đi tìm ngài."

"Ừm, ta biết rồi." Tất Phương Hoa gật đầu, thờ ơ phất tay, đối phương đã bị ta cướp rồi, ngay cả công đức và đạo ý cũng đã mua xong hết.

"Lão tổ, người nọ rất cường đại, e là không yếu hơn ngài đâu, lão tổ ngài phải thận trọng, nếu quang minh chính đại thì không sao, chỉ lo đối phương đê tiện đánh lén bất ngờ." Tất Hiên thấy hắn không để bụng thì sốt ruột cực kỳ.

"Ngươi nói không sai, vậy thì tăng cường phòng bị, lúc tộc nhân xuất hành cũng phải ghi chép lại, nếu xảy ra bất kỳ tình huống đặc biệt gì, nhớ lập tức bẩm báo." Tất Phương Hoa trầm ngâm, sau đó dặn dò.

"Dạ, lão tổ." Khi thấy lão tổ xem trọng việc này, Tất Hiên mới thở phào nhẹm nhõm rồi cung kính lui xuống.

Tất Hiên đi ra ngoài, bốn người Tất Phương Hoa nhìn nhau, sau đó tìm một chỗ để ngồi xuống, lấy đạo ý ra nuốt vào bụng, tuy chỉ có một sợi nhưng vẫn có thể giúp bọn họ tiến bộ rõ ràng.

Trong bóng tối, một bóng người dung nhập vào Hỗn Độn, âm thầm quan sát bốn người Tất Phương Hoa, vẻ ngoài của người nọ có hơi thê thảm, mặt mũi sưng vù, cho dù đã vận chuyển thần lực nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thể khôi phục lại như trước: "Tất Phương Hoa, Hỗn Độn tộc, đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta, ta không tin các ngươi không tách ra."

Bóng người này chính là Đạo Giả trẻ tuổi bị Tất Phương Hoa cướp, hắn một lòng muốn xông lên đấu một trận, cuối cùng lại phải chịu kết cục tàn nhân, giờ trên mặt vẫn còn sưng vù, nên nhất định phải đợi mấy người này tách ra mưới được.

"May mà bảo vật ta cất giấu vẫn chưa mất, có thể hóa thân vào Hỗn Độn, bằng không quả thật không giấu giếm được... khoan đã, bọn chúng đang ăn gì thế?"

Đạo Cảnh trẻ tuổi nhìn đạo ý, cảm thấy nó cực kỳ hấp dẫn, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn kỹ thì bốn người này đã nuốt thẳng vào bụng, sau đó bắt đầu tu luyện.

"Đó là vật để tu luyện? Chẳng lẽ là thần dược Đạo Cảnh? Không đúng, hẳn các đại nhân đã lùng sục hết thần dược xung quanh đây rồi mà, chúng không thể nào là thần dược Đạo Cảnh được." Thanh niên cau mày, sau khi bốn người ăn xong thì rõ ràng thực lực đã tăng cao hơn một chút, chi tiết này khiến hắn bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng lẽ là thần dược Đạo Cảnh thật?

Thanh niên theo dõi bốn người, thấy sau khi bốn người luyện hóa đạo ý xong thì khí tức trở nên mạnh hơn trước, cực kỳ tò mò rốt cuộc bọn họ đã ăn cái gì.

"Lão hữu, ta nói trước." Vũ Dung lên tiếng, bắt đầu giảng thuật võ đjao của bản thân.

Thanh niên ngơ ngác: "Chuyện, chuyện gì thế này, tên này là người của tộc nào mà phóng khoáng như thế, ngay cả võ đạo của bản thân cũng chia sẻ hết cho người khác?"

Tiếp đó, thanh niên lại càng sửng sốt, hai vị Đạo Cảnh còn lại và cả Tất Phương Hoa cũng giảng thuật đạo của bản thân.

"Thật không hiểu nối, mấy người này muốn làm gì vậy, không sợ sau khi đối phương hiểu được đạo của ngươi thì sẽ biết nhược điểm của ngươi ở đâu à?" Thanh niên nhíu mày, thật chẳng tài nào hiểu nổi.

Cho dù có phóng khoáng thì ngươi cũng phóng khoáng quá rồi đó, ngay cả võ đạo của mình cũng không chịu giữ lại?

"Võ đạo lão hữu tinh thâm, có hy vọng tiếp xúc được Thánh đạo." Vũ Dung ca ngợi.

"Khụ, chúng ta đừng nên tâng bốc nhau nữa." Tất Phương Hoa đỏ mặt, đóng cửa lại khen ngợi nhau, thú vị lắm hả?

Ngay cả Đạo Cảnh đỉnh phong mà bản thân hắn còn chưa leo lên được, huống chi là chứng đạo thành Thánh, còn có hy vọng tiếp xúc Thánh đạo gì chứ."

Vũ Dung bật cười không khen nữa, hắn chỉ vô thức khen mấy câu thôi, trước đây khi ở cùng Tất Phương Hoa, hai người cũng thường tâng bốc nhau như thế.

"Thánh đạo à, nói đến Thánh đạo, đến giờ chúng ta mới biết bản thân là ếch ngồi đáy giếng." Một vị Đạo Cảnh thở dài.

"Đúng thế, sau khi chứng kiếm uy áp của Thiên Đạo Thánh Nhân, chúng ta mới biết nó đáng sợ tới mức nào." Vũ Dung cười khổ: "Lúc trước ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến bản thân sẽ có cơ hội nhìn thấy cường giả bậc này."

"Nói đến thành Thánh, chúng ta nên thảo luận về trảm tam thi một chút." Tất Phương Hoa trầm ngâm: "Ta cảm thấy trảm tam thi rất khả thi, đặc biệt là tự chém bản thân, cách thức tìm đường sống trong chỗ chết rất thích hợp với võ đạo."

"Quả thật thích hợp, con đường võ đạo cửu tử nhất sinh, chúng ta đã tìm đường sống trong chỗ chết biết bao nhiêu lần, lần này cũng cảm ngộ cực nhiều, thậm chí đột phá cảnh giới." Vũ Dung tán thành.

"Nhưng tam thi này phải trảm như thế nào, vẫn chưa có ai thăm dò ra được, trưởng thôn cũng không muốn tiết lộ." Tất Phương Hoa thở dài: "Nếu có vị đạo hữu nào có nghị lực, chí kiên, giác ngộ tốt, mở con đường tam thi ra cho chúng ta thì Hỗn Độn sẽ đại thịnh."

Ba người Vũ Dung đồng loạt thở dài, bọn họ rất muốn có một người nghị lực, chí kiên, lại có giác ngộ tốt xuất hiện, còn việc bản thân tự làm ấy hả? Thôi, bọn họ chưa sống đủ.

Thanh niên trốn trên không ngây người, bây giờ hắn không biết phải nói gì nữa, tự trảm bản thân? Tìm đường sống trong chỗ chết, thành Thánh? Lúc đó các ngươi có khác gì xác chết nữa đâu, bốn tên Đạo Cảnh này, đầu óc có vấn đề à?

Mình có nên đánh với bọn họ nữa hay không? Nhìn thế nào cũng thấy bốn tên này không sống được bao lâu nữa đâu, còn muốn chơi cả trò tự sát nữa chứ, vậy mình cần gì phải phí sức ra tay?

Thanh niên nghe lén một hồi, chỉ cảm thấy thời gian của bốn tên này không còn nhiều nữa, nhưng điều khiến hắn cảm thấy tò mò chính là bốn người này lại không nói gì tới hắn, các ngươi không hiếu kỳ về lai lịch của ta hả?

Đáng tiếc, thanh niên đành phải thất vọng thôi, từ đầu chí cuối bốn người Tất Phương Hoa vẫn không nhắc tới hắn, giống như không hề biết hắn vậy.

"Lão hữu, ta không muốn ngộ đạo nữa." Vũ Dung tu luyện một lúc, đột nhiên mở mắt, khổ sở nói.

Tất Phương Hoa cũng mở mắt, hắn cũng không ổn hơn Vũ Dung bao nhiêu, mà hai vị khác cũng vậy.