← Quay lại trang sách

Chương 1537 Kiên định, nghị lực, giác ngộ

Bốn người mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không thể tĩnh tâm ngộ đạo được nữa, hết cách, sau khi luyện hóa xong đạo ý mà vẫn còn tâm trạng ngộ đạo mới lạ, cái kiểu tăng thực lực như gian lận này, quả thật khiến bọn họ không tài nào bình tĩnh được.

"Đi, ra ngoài tìm tài nguyên." Tất Phương Hoa đứng dậy, bốn người họ không thể chấp nhận được chuyện ngồi bế quan cả ngàn vạn năm nhưng vẫn chẳng có chút tăng tiến nào như trước được nữa, có thời gian nhiều như vậy, không biết đã thu hoạch được bao nhiêu thần dược rồi.

"Cuối cùng cũng đi ra ngoài, để ta chống mắt lên xem bọn chúng có tách ra hay không." Thanh niên vội vàng theo sau, nương nhờ bảo vật để theo sát đối phương.

Tất Phương Hoa dẫn ba người tìm đến một chỗ bắt đầu rà soát: "Chúng ta đừng đi xa quá, lần trước đụng phải một Đạo Cảnh, tuy đối phương không ra làm sao, bị chúng ta trấn áp dễ như trở bàn tay, nhưng khó đảm bảo hắn sẽ không ra tay với tộc nhân của ta."

"Lão hữu nói đúng, chúng ta đi loanh quanh ở gần đây là được, một khi phát sinh biến cố, có thể lập tức quay về." Vũ Dung gật đầu.

Thanh niên tức muốn xỉu, ngươi coi ta là hạng người gì? Ngươi tưởng ta vô liêm sỉ giống các ngươi hả? Ta đường đường là Đạo Cảnh hậu kỳ, lẽ nào ta lại ức hiếp đám hậu bối đó?

Bốn người thương lượng một phen, sau đó không tiếp tục chần chừ nữa, mọi ngươi lao vút đi, chỉ trong chớp mắt đã đi được hơn vạn dặm, lúc này mới bắt đầu tìm kiếm: "Năm canh giờ sau tập hợp ở chỗ này."

Tất Phương Hoa tự lùng sục khắp Hỗn Độn một lần, hy vọng có thể tìm được một ít tài nguyên để đổi đạo ý.

Thanh niên không vội hiện thân, ba người kia mới vừa rời đi, một khi động thủ, rất có khả năng đối phương sẽ trở lại ngay lập tức.

Thoáng cái đã qua một canh giờ, nhưng Tất Phương Hoa vẫn không tìm được gì cả, hắn không khỏi nản lòng, lúc trước thu thập sạch sẽ quá, bây giờ ngay cả mãnh thú Hỗn Độn cũng không có lấy một con.

Ông

Hỗn Độn sôi trào, cuối cùng thanh niên cũng không nhịn được mà xuất hiện, hắn chặn đường Tất Phương Hoa, sắc mặt lạnh lẽo, hai mắt lạnh căm căm không có chút tình cảm nào: "Tất Phương Hoa, lấy sự kiêu ngạo của ngươi ra, đấu với ngô một trận."

Tất Phương Hoa kinh ngạc nhìn hắn, thở dài nói: "Tại sao?" Sao ngươi cứ quấn lấy ta mãi thế?

"Đây là vận mệnh của ngươi!" Thanh niên lạnh giọng lên tiếng.

"Có thể nói cho ta biết ngươi muốn mang ta đi đâu không?" Tất Phương Hoa bất đắc dĩ.

"Chờ khi ngươi thua cuộc sẽ tự biết." Sắc mặt thanh niên lạnh lẽo, miệng kín như bưng.

"Ngươi còn thần dược với Hỗn Độn thạch không?" Tất Phương Hoa thình lình nói.

Thanh niên tức tới bật cười: "Tất Phương Hoa, bây giờ ngươi chỉ có một mình, nếu ngươi có thể thắng ta, ngươi muốn gì ta sẽ cho cái đó."

"Xem ra ngươi vẫn còn, lần trước vẫn chưa cướp hết." Tất Phương Hoa mừng rỡ, cao giọng bảo: "Ra đây, cướp hắn."

Ầm

Hỗn Độn xung quanh trở nên sôi sục, ba người Vũ Dung hiện thân, lạnh lùng nhìn thanh niên.

Thanh niên: "..."

Không phải các ngươi đi rồi sao? Con mẹ nó rốt cuộc ta đụng phải hạng người gì vậy hả, vô liêm sỉ thì không nói, còn bày trò bẫy ta?

"Ngươi muốn khoanh tay chịu trói hay là khoanh tay chịu trói?" Tất Phương Hoa bình tĩnh nhìn thanh niên, ngươi tưởng bọn ta sống ngớ ngẩn nhiều năm như thế thật à, tự dưng xuất hiện một Đạo Cảnh hậu kỳ, thế mà ta lại không thèm để ý?

"Lão hữu, nhìn dáng vẻ của hắn, chắc còn muốn giãy giụa một phen đấy." Vũ Dung thờ ơ.

"Nói nhiều thế làm gì, đây là một vị có nghị lực, chí kiên, giác ngộ tốt, chính là người chúng ta muốn tìm, không thể để hắn chạy thoát." Một vị Đạo Cảnh đột nhiên lên tiếng.

Ba người Tất Phương Hoa sững sờ, sau đó hai mắt lóe sáng, đúng vậy, đã bị bọn họ cướp sạch như thế mà vẫn không bỏ cuộc, nghị lực và tâm trí kiên định này đại biểu cho điều gì? Tự mang bản thân tới tận cửa, quả là có giác ngộ!

"Lên!" Tất Phương Hoa mạnh mẽ xông lên, thần lực trong cơ thể bạo phát, tuôn ra ào ào.

Ba vị Đạo Cảnh còn lại cũng lần lượt ra tay, không ngoài dự đoán, thanh niên lại tiếp tục bại trận, hắn bị ba người ấn xuống đánh túi bụi, còn là cái kiểu muốn đánh chết nữa chứ.

"Vô, vô liêm sỉ, các ngươi vô liêm sỉ..."

"Ngươi muốn có liêm sỉ à? Vậy ta đánh vô cái bản mặt này của ngươi."

Thanh niên khóc lóc, ta hối hận rồi, ta không muốn làm nhiệm vụ này nữa. '

"Thấy ngươi tuổi còn nhỏ mà đã đến Đạo Cảnh hậu kỳ, chắc chắn là một thiên tài, nếu ngươi đã có đủ ba thứ nghị lực, kiên định và lòng giác ngộ thì theo bọ ta khai sáng Thánh đạo, lưu danh vạn thế đi." Vũ Dung ấn người thanh niên xuống, trầm giọng bảo.

"Không sai, giống như đệ nhị Ma Thần Hồng Quân Đạo Tổ vậy đó, truyền thế vạn vạn năm, được xưng làm Đạo Tổ, đến lúc đó bọn ta chỉ cần làm Đạo Đồng là được." Tất Phương Hoa toét miệng cười, nhưng trong mắt thanh niên mà nói thì nụ cười này có chút hung hăng.

Thánh đạo, kiên định, nghị lực, giác ngộ...

"Các ngươi buông ra, chúng ta đánh tay đôi một trận, ta hứa, chỉ cần ngươi thắng, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa."

Khuôn mặt sưng vù của thanh niên thoắt cái trắng bệch, con mẹ nó thế này có khác gì bắt hắn tự sát!

Hắn không quan tâm Thánh đạo gì sất, hắn không muốn chết, chẳng phải chỉ là nhiệm vụ đánh nhau thôi sao, ta không làm nữa.

"Ta chịu thua, ngươi thắng rồi, ngươi mau thả ta ra." Thanh niên thấy bọn họ không phản ứng gì thì cuống quýt thét lên.

"Thể diện của ngươi đâu? Sao ngươi có thể chịu thua chứ?" Tất Phương Hoa sầm mặt, khiển trách: "Võ giả chúng ta không thể sợ sệt, sao có thể mở miệng nói chịu thua?"

Thanh niên: "..."

Ở trước mặt các ngươi mà ta còn cần thể diện được chắc? Tự tôn của cường giả gì đó, ta cũng không thèm nữa, các ngươi thả ta ra được không?