Chương 1538 Nếu có cách thì bọn ta còn cần ngươi à?
Bốn người Tất Phương Hoa nhấc tay chân của hắn lên, lôi vào trong nơi bọn họ bế quan, sau đó luyện chế Hỗn Độn thạch thành một cái khóa, trói chặt hắn lại: "Yên tâm, muốn thoát khỏi Hỗn Độn thạch, ngươi còn non lắm, trước tiên giao hết bảo vật trên người ra đây, không ngờ lúc trước bọn ta không phát hiện ngươi còn giấu đồ."
"Không có bảo vật." Thanh niên vội vàng lắc đầu, đó là bảo vật quý báu nhất của hắn, cũng là lá bài tẩy để hắn đào thoát, nếu như mất nó thì tám mươi phần trăm là hắn sẽ không thoát được.
"Vậy thần dược và Hỗn Độn thạch đâu?" Vũ Dung lạnh lùng hỏi.
"Lần trước đã bị các ngươi lấy hết rồi." Thanh niên đau khổ nói, tộc đàn trong Hỗn Độn đều hành nghề cướp bóc thế này à?
"Ban nãy ngươi nói, nếu ta thắng ngươi thì ta muốn gì ngươi cũng cho." Tất Phương Hoa không tin.
"Vậy cũng phải chờ ta quay về đã." Thanh niên thầm thét một tiếng thê lương trong lòng: "Ta chỉ mang theo một ít này thôi, bị các ngươi lấy hết rồi."
"Về? Ta quên hỏi, ngươi có thân phận gì, đến từ đâu?" Tất Phương Hoa nhíu mày.
"Ngô tên Đạo Minh, còn về đến từ đâu, đây không phải chuyện các ngươi có thể biết." Thanh niên kiêu căng nói.
"Ồ, vậy Đạo Minh này, nếu ngươi chết rồi, liệu có ai tới đây báo thù cho ngươi không?" Vũ Dung điềm tĩnh lên tiếng.
Đạo Minh ngơ ngác, nơi hắn ở rất đặc biệt, nếu chết ở đây, tám phần là sẽ không có ai báo thù cho hắn.
"Xem ra bọn họ sẽ không báo thù cho ngươi." Tất Phương Hoa hơi thất vọng, sau đó lại trở nên phấn khích: "Nào, bọn ta nói cho ngươi biết, cái gì gọi là tam thi thành Thánh."
"Tam thi thành Thánh?" Thanh niên khóc không ra nước mắt: "Có thể đừng tự sát hay không?"
Võ giả Đạo Cảnh Đạo Minh, chết do tự sát... con mẹ nó nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, ta sẽ chết không nhắm mắt!
"Tam thi, được chia thành thiện thi, ác thi, bản thân, chỉ cần trảm được tam thi, sau đó tam thi hợp nhất là có thể thành Thánh." Tất Phương Hoa chậm rãi mở miệng, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: "Có lẽ ngươi không hiểu thành Thánh là như thế nào, ta có thể giải tích từ từ cho ngươi hiểu."
"Thành Thánh chính là vượt qua Đạo Cảnh, sánh ngang với Ma Thần Hỗn Độn!"
Vẻ mặt Tất Phương Hoa cực kỳ cuồng nhiệt, ba người Vũ Dung cũng không đỡ hơn chút nào, trong mắt ai cũng tràn đầy khát vọng với việc thành Thánh.
"Đệ nhi Ma Thần Hồng Quân Đạo Tổ đã sáng tạo ra cách thức thành Thánh, nhờ đó chứng đạo thành công, trảm sạch tam thi, truyền thế vạn vạn năm, hiện tại ngươi đang đi theo con đường của Hồng Quân Đạo Tổ!"
"Một khi thành công, cảm Hỗn Độn này đều sẽ biết ơn ngươi, ngươi cũng sẽ giống như Hồng Quân Đạo Tổ, truyền thế vạn vạn năm, các tộc ở Hỗn Độn sẽ tôn ngươi làm Đạo Tổ, luôn luôn thờ phụng."
"Sau này cả Hỗn Độn đều là đệ tử của ngươi, ngươi sẽ trở thành thầy của Hỗn Độn!"
"Ta chỉ biết đó không phải thờ phụng, mà là tảo mộ." Mặt Đạo Minh giật giật, đã tự trảm bản thân rồi, ta còn có thể sống được chắc? Còn luôn luôn thờ phụng nữa chứ, ngươi định lừa ai? Tới lúc đó cỏ trên mộ ta đã cao tới cỡ nào luôn rồi á?
"Thể hiện nghị lực, quyết tâm và giác ngộ của ngươi ra đi." Tất Phương Hoa trầm giọng bảo: "Ngươi làm vầy là vì thiết lập nền móng mới cho Hỗn Độn!"
Nền móng này ai muốn lập thì lập đi, con mẹ nó ta không muốn!
"Nào, 'thi' của bản thân thì hơi khó, chúng ta bắt đầu từ thiện thi và ác thi." Tất Phương Hoa hoàn toàn không để ý đến việc hắn không muốn, tiếp tục nói: "Trảm đi."
"Không trảm." Đạo Minh lắc đầu như trống bỏi.
"Tốt lắm, vậy trảm đi." Tất Phương Hoa hài lòng vỗ Đạo Minh: "Không hổ là người biết giác ngộ, bắt đầu đi."
Đạo Minh: "..."
Con mẹ nó ta đã nói không trảm, ngươi có thể nghe lời ta nói hay không? Giác ngộ chó má gì, rõ ràng ta không có cái giác ngộ này!
"Bắt đầu đi, bọn ta đều đang chờ đây." Vũ Dung dứt lời, bốn người lập tức vây lại ngồi xếp bằng quanh Đạo Minh, nhìn hắn không chớp mắt.
"Các ngươi giết ta đi, cho ta chết có thể diện." Đạo Minh tuyệt vọng, má nó chứ bốn tên điên.
"Quả nhiên là người có giác ngộ, mới đây thôi đã vào trạng thái, nhìn thấu cái chết rồi." Vũ Dung khen ngợi.
"..."
Ai tới cứu ta với?
Đạo Minh ngẩng đầu nhìn Hỗn Độn, nhìn thấu cái chết? Ta không có bản lĩnh lớn như thế, bây giờ ta chỉ muốn được chết để khỏi phải rơi vào tay bốn tên điên các ngươi, ta hối hận thật rồi, phải làm thế nào các ngươi mới chịu tha cho ta?
"Mau ra tay đi chứ, tuy khóa Hỗn Độn đã trói ngươi lại, nhưng không có phong ấn tu vi của ngươi, làm mau đi." Tất Phương Hoa thúc giục.
"Trảm thật à?" Đạo Minh khổ sở, các ngươi thành công khiến ta hối hận rồi đó, cũng đánh vỡ luôn sự kiêu ngạo của ta.
"Trảm thật!" Tất Phương Hoa gật đầu liên tục, vẻ mặt cực kỳ kiên định, không trảm thật thì bọn ta bắt ngươi về đây làm gì?
"Vậy trảm như thế nào, ngươi chỉ cho ta." Mặt mũi Đạo Minh ảm đạm như tro tàn.
"Nếu có cách thì bọn ta còn cần ngươi à?" Tất Phương Hoa khinh bỉ, nếu có cách thì bọn ta đã tự trảm rồi, cần gì bắt ngươi về nghiên cứu nữa?
Đạo Minh: "..."
Ta thấy các ngươi muốn chơi chết ta thì có!
Đạo Minh ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, ta cũng có biết trảm tam thi đâu, ngay cả tam thi là gì cũng là do các ngươi mới nói cho ta biết, bây giờ lại không có phương pháp cụ thể, các ngươi muốn ép ta chết hả?
"Trảm tam thi vẫn còn một đường sinh cơ, hơn nữa đây còn là công pháp do Đạo Tổ truyền lại, chắc chắn có thể chứng đạo thành công, nếu ngươi đồng ý, không nói tới thành Thánh, nhưng trở thành Đạo Cảnh đỉnh phong thì không thành vấn đề." Tất Phương Hoa lại nói.
Ha ha, trảm thật thì ta chết chắc rồi, cái gì cũng không có, còn Đạo Cảnh đỉnh phong?
"Hay là, ta đưa ngươi một món bảo vật?" Tất Phương Hoa đưa cho thanh niên một thanh Hỗn Độn thạch kiếm.
Đạo Minh không nhận lấy, bây giờ hắn chắc chắn rồi, bốn tên này muốn nhìn hắn chết, sở thích của Hỗn Độn tộc quả là đặc biệt, không ngờ lại thích coi người khác tự sát.