← Quay lại trang sách

Chương 1539 Trảm tam thi

Hẳn trảm tam thi không sử dụng thạch kiếm đâu, mà là đạo pháp, chi bằng thử cố gắng trùng kích, trảm một phần thần hồn hay gì đó, hoặc cũng có thể thử băm nát cơ thể." Vũ Dung ngẫm nghĩ.

"Cũng đúng." Tất Phương Hoa cất Hỗn Độn thạch kiếm đi.

Đưa Hỗn Độn thạch kiếm cho ta, bây giờ ta chết cho ngươi xem, Đạo Minh gào thét trong lòng.

"Trảm thần hồn, cơ thể hơi tiêu hao nguyên khí, mà trảm tam thi lại là cách để tăng cường." Tất Phương Hoa nhíu mày trầm tư, thình lình quay sang đánh Đạo Minh một cái bốp: "Ngươi cũng suy nghĩ đi, làm cách nào để trảm thiện ác của bản thân."

Đạo Minh bị đánh lăn lộn nhào, mếu máo muốn khóc, Hỗn Độn tộc này đáng sợ quá à.

"Thiện ác chắc là thiện niệm và ác niệm của bản thân, có một ít công pháp tu luyện đặc biệt đòi hỏi bản thân phải bước lên đạo pháp vô dục vô cầu, trong mấy người này hoàn toàn không có thiện ác, có phải đã bị trảm rồi không?" Vũ Dung phân tích.

"Có lẽ không phải, đó chỉ là bị công pháp làm phai mờ đi thôi." Tất Phương Hoa bác bỏ.

"Phân tích chi bằng hành động, cứ thử từ từ là được, sinh mạng của Đạo Cảnh rất kiên cường, chỉ cần không trực tiếp chết ngay thì sẽ chẳng chết được." Vũ Dung nói.

"Vậy thì thử dần dần, giờ tìm thiện niệm và ác niệm của bản thân đã." Tất Phương Hoa gật đầu, nhìn sang Đạo Minh.

"Ta, ta không tìm thấy..." Đạo Minh nức nở, con mẹ nó ta phải đi đâu tìm thiện niệm và ác niệm của mình chứ?

“Phó thôn, ngươi hiểu bao nhiêu về trảm tam thi? Chẳng hạn như làm cách nào để tìm được tam thi của bản thân?”

Cổ thôn, Long Đế nhận được truyền tin của Tất Phương Hoa, không khỏi kinh ngạc: “Các ngươi chuẩn bị trảm tam thi?”

“Đang tìm hiểu thôi, thế nên bọn ta mới muốn hỏi phó thôn.” Tất Phương Hoa trả lời.

“Ta hỏi thôn trưởng giúp ngươi.”

“Đa tạ phó thôn, mong ngươi sẽ trả lời nhanh nhất có thể, bên ta đang gấp lắm, sắp trảm tới nơi rồi.”

Long Đế sững người, trảm tam thi mà còn gấp hả? Đã không có phương thức cụ thể thì sao các ngươi đã chuẩn bị trảm rồi?

Long Đế đi thẳng tới phía sau thạch ốc, tìm Giang Thái Huyền đang tu luyện, cũng không để tâm liệu có làm phiền hắn hay không: “Tràng chủ, mau tỉnh dậy.”

“Chuyện gì?” Giang Thái Huyền mở mắt, nghi hoặc nhìn Long Đế.

“Tất Phương Hoa muốn trảm tam thi, còn nói đang rất gấp, sắp chuẩn bị trảm nữa, hắn hỏi ta tìm tam thi bằng cách nào.” Long Đế nói.

“Trảm tam thi? Sắp?” Giang Thái Huyền ngơ ngác, giật mình bảo: “Chẳng lẽ Hỗn Độn còn có kỳ tài huyền môn bậc này à?”

Tam thi pháp do Hồng Quân sáng tạo thuộc huyền môn chính thống, lúc trước hắn chỉ tiện miệng nói vài câu, hoàn toàn không nói cho bọn họ biết cách trảm tam thi, không ngờ hiện tại mấy người này lại bắt đầu trảm tam thi rồi?

“Ta không hiểu lắm về đạo chính thống của Hồng Quân, nhưng từng nghe Thánh Nhân nhắc tới mấy câu, cơ thể con người có ba thi thần, được gọi là tam độc. Phần trên trên Bành Cư, lo về tốt xấu của thượng tiêu (*)...” Giang Thái Huyền ngẫm nghĩ rồi nói đại mấy câu, kiếm trước hắn đọc được mấy câu này trên mạng, cũng không biết thật hay giả.

(*) Thượng tiêu: tim phổi, thực quản, có công năng hô hấp và tuần hoàn

“Được, ta sẽ chuyển lời tới Tất Phương Hoa.” Long Đế gật đầu và truyền tin đi.

“Đại Thánh, có muốn cùng đi xem kỳ tài Hỗn Độn không?” Giang Thái Huyền gọi Hầu Tử ngồi bên cạnh.

Hiện tại hắn bắt đầu cảm thấy tò mò về Tất Phương Hoa, rốt cuộc hắn phải can đảm và bản lĩnh tới cỡ nào mới dám trảm tam thi chứ?

Tôn Hầu tử cũng tỉnh lại, kim quang trong mắt lóe sáng, hắn mang Giang Thái Huyền tới đó, bởi hắn cũng rất hiếu kỳ.

Có Tôn Hầu Tử ra tay, chỉ trong nháy mắt hai người đã tới Hỗn Độn tộc, có điều bọn họ quyết định ẩn mình trong bóng tối không hiện thân, bọn họ muốn xem xem mấy người này định trảm tam thì bằng cách nào.

Đúng lúc này, Tất Phương Hoa nhận được tin tức, sau khi thuật lại với mọi người thì rút Hỗn Độn thạch kiếm ra: “Ngươi cũng nghe thấy rồi đó, tự rạch mình ra rồi kiếm từ từ đi.”

Đạo Minh: “...”

Giang Thái Huyền và Tôn Hầu Tử: “...”

Đờ mờ, các ngươi định trảm tam thi thật chứ không phải muốn chơi ta đúng không? Dùng kiếm tự rạch bản thân ra rồi từ từ tìm?

Hỗn Độn tộc này biết chơi thật, Hồng Quân mà biết có khi nào cười chết luôn không?

“Tràng chủ, có cần xem tiếp không?” Tôn Hầu Tử không coi nổi nữa, đây không phải kỳ tài, mà là kỳ quặc!

“Không xem nữa, đi thôi.” Giang Thái Huyền lắc đầu, chẳng lẽ giờ lại coi bọn họ tự mổ kiếm tam thi chắc?

Giang Thái Huyền trở về cổ thôn tiếp tục tu luyện, đồng thời bảo Long Đế gạt mấy lão tổ các tộc đi tìm các tộc đàn Hỗn Độn khác ở nơi xa hơn, thu thập càng nhiều tài nguyên.

Chẳng bao lâu sau, mấy vị lão tổ kia đã đến, mặt ai nấy cũng phấn khởi: “Phó thôn, quy tắc cũ.”

“Lại là chiến lợi phẩm?” Long Đế ngạc nhiên.

“Đối phương cứ quấn riết lấy bọn ta đòi động thủ, kết quả bị bọn ta trấn áp, ai mà ngờ được làm thế nào cũng không hỏi ra được tin tức nào, nên trực tiếp chém luôn.” Lão tổ Đạo Cảnh khinh thường.

Long Đế cười thản nhiên, mấy tên này không có ai hiền lành cả, mà người hiền lành thì không thể nào sống trong Hỗn Độn được, một khi dám gây hấn với bọn họ, nếu không phải tâm trạng đang tốt thì phỏng chừng đã bị giết ngay từ lần đầu tin rồi.

Sau khi đưa phần thưởng và ghi chép công đức, Long Đế thuận miệng nói: “Các ngươi có thể đi sâu hơn để tìm kiếm một vài chủng tộc Hỗn Độn ở xa hơn.”

“Đã bảo người đi rồi.” Lão tổ Đạo Cảnh trả lời, sau đó cầm đồ rời đi.

Long Đế cười cười, vốn hắn còn định nói với bọn họ rằng Tất Phương Hoa đang nghiên cứu trảm tam thi, nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn thôi, đây là bí mật của người ta, không thể để lộ được.