← Quay lại trang sách

Chương 1540 Một đám điên!

Lãnh địa Thôn Phệ tộc, Phệ Minh vừa mới rời khỏi tộc đàn bèn nhìn thấy một lão giả bẩn thỉu đầu tóc rối bù tập tễnh xuất hiện, trong lòng Phệ Minh thầm run lên, vị này chính là Đạo Cảnh hậu kỳ đã đứng ra chặn đường kia, nhìn bộ dáng này, có vẻ là lại bị cướp rồi?

Trước đây hắn tọa trấn tộc đàn nên không có đi cùng, người này đang đi về phía hắn, tức là muốn gây chuyện với hắn? Bản thân hắn chỉ có tu vi Đạo Cảnh sơ kỳ, không đỡ được mấy chiêu.

Ngay khi Phệ Minh đang nghĩ xem phải làm thế nào để thoát thân thì lão giả kia đã run rẩy đi lướt qua hắn, trên mặt sưng vù chỗ tím chỗ xanh, cánh tay còn đang run lẩy bẩy.

Phải bị đả kích tới mức nào mà ngay cả Đạo Cảnh hậu kỳ cũng trở nên thế này?

Lần đầu tiên xuất hiện ở đây, có thể nói lão giả này có vẻ ngoài tiên phong đạo cốt, tinh thần sáng láng, mới bao lâu đâu mà vị Đạo Cảnh này đã bị làm thành ông cụ tàn tật rồi.

Phệ Minh âm thầm mặc niệm cho lão giả này, trong lòng lại càng tò mò, rốt cuộc lão già này tới từ chỗ nào, tại sao lại nhắm vào lão tổ các tộc ở Hỗn Độn? Hiện tại tuy rằng các tộc Hỗn Độn đang thu thập tài nguyên, nhưng cũng không có can thiệp vào lợi ích của ai, chuyện này khiến hắn không tài nào hiểu nổi.

Trong lúc hắn trầm ngâm thì lão giả đã đi mất, lão trực tiếp rời khỏi Thôn Phệ tộc, đi về hướng Hỗn Độn tộc.

Hỗn Độn tộc, có hai bóng người đang đợi sẵn ở đó, tình trạng của hai người cũng không tốt hơn lão giả bao nhiêu, y phục trên người rách bươm, hệt như hai tên ăn mày.

“Đạo Thanh, Đạo Lâm chết rồi, không liên lạc với Đạo Minh được, chỉ có thể gọi ngươi tới Hỗn Độn tộc để cùng tìm xem.” Hai vị Đạo Cảnh nhìn lão giả, trên mặt vô cùng buồn rầu, số bọn họ đúng là khổ mà, ai cũng thảm như vậy.

“Ta muốn đi về.” Lão giả Đạo Thanh thì thào, mặt mũi nhăm nhúm lại: “Mấy Hỗn Độn tộc ở đây toàn là đồ điên, đồ điên hết!”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.” Hai vị Đạo Cảnh thở dài, cắn răng nói: “Bây giờ chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng sống chết của Đạo Minh, nếu còn sống thì chúng ta bắt chước bọn chúng, cùng nhau động thủ, nhắm thẳng vào một tộc đàn rồi trực tiếp mang đi.”

“Nhắm thẳng vào một tộc đàn?” Đạo Thanh nhíu mày.

“Đúng, chúng ta đánh ập vào, cộng thêm bảo vật ẩn nấp của Đạo Minh, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Hai vị Đạo Cảnh đáp: “Tới lúc đó chúng ta có thể đòi lại những gì đã mất, vả lại là do bọn chúng liên thủ trước, chúng ta làm vậy cũng không phải thủ đoạn dơ bẩn gì, cho dù có quay về thì bên trên cũng không nói gì chúng ta.”

“Hiện tại có cạnh tranh gì cũng phải gạt bỏ hết, nếu chúng ta còn để ý tới cao ngạo, tự lực tác chiến thì e là sẽ bỏ mạng tại đây hết.”

“Được, cứ làm vậy đi.” Trong mắt Đạo Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Nếu bọn chúng đã vô liêm sỉ trước, đừng trách chúng ta liên thủ.”

“Đi, vậy bây giờ tới Hỗn Độn tộc, xem xem Đạo Minh có bị Tất Phương Hoa bắt hay không.” Hai vị võ giả Đạo Cảnh phấn chấn lên, quyết định chạy về nơi Tất Phương Hoa bế quan trước.

Cơ thể của Đạo Thanh vừa nhúc nhích, thần lực vừa được thôi động thì lão nhất thời nhe răng trợn mắt, một dòng máu chảy ra, trong lòng lão tràn đầy căm hận, Phệ Cửu ra tay quá nặng, trực tiếp khiến lão trọng thương.

Tốc độ của ba người cực kỳ nhanh, chớp mắt đã tới được chỗ Tất Phương Hoa bế quan, song bọn họ không vội hiện thân mà lựa chọn quan sát tình huống trước, có điều vừa mới nhìn rõ thì ba người lập tức biến sắc.

“Mấy chủng tộc Hỗn Độn ở đây đều là kẻ điên, mấy chủng tộc Hỗn Độn ở đây đều là kẻ điên!” Một vị Đạo Cảnh cắn răng mắng.

“Đạo Minh quá thảm.” Đạo Thanh không đành lòng nhìn tiếp, lão cảm thấy bản thân đã thảm lắm rồi, giờ nhìn thấy Đạo Minh, lão mới biết vết thương của lão chẳng là cái thá gì cả.

Nhìn Đạo Minh mà xem, bị người ta ép tự cầm kiếm đâm bản thân, đổ hết bao nhiêu là máu... không coi nổi nữa, thật sự không coi nổi nữa.

“Ta không tìm thấy tam thi thật mà.” Sắc mặt Đạo Minh trắng bệch, quay sang nhìn ba người Tất Phương Hoa, bây giờ hắn đã hoàn toàn chết lặng rồi, ngay cả ý muốn chạy cũng không có, hắn chỉ muốn cắt cổ tự sát luôn cho rồi, nhưng mà lần nào cũng bị Tất Phương Hoa cản lại.

Một đám điên!

“Động thủ, không thể để Đạo Minh chịu khổ nữa.”

Đạo Thanh gằn giọng, sau đó dẫn đầu ra tay, hai vị Đạo Cảnh kia cũng phẫn nộ, bọn họ nhất định phải cứu Đạo Minh ra, nếu không, ba người bọn họ không thể dám chắc rằng bọn họ có thể đối phó được đám lão tổ này.

Bọn chúng là một đám điên, một đám điên hung tàn!

“Chúng ta đừng để tâm đến thương thế, cứ toàn lực chấn nhiếp bọn chúng, nhưng cũng đừng liều mạng, hiện tại liều mạng không có lợi cho chúng ta, cứu Đạo Minh mới là quan trọng nhất.” Một vị Đạo Cảnh lên tiếng.

“Đã biết.” Đạo Thanh lên tiếng, bây giờ ba người họ đều đang bị thương, Đạo Minh thì càng khỏi phải nói, bây giờ hắn còn đang cầm kiếm đâm bản thân kia kìa, tìm tam thi gì chứ, cũng chẳng biết đã yếu tới mức nào.

Nếu hiện tại liều mạng, cho dù bọn họ có thể hạ gục được một hoặc hai người trong bốn người Tất Phương Hoa thì e rằng bên bọn họ cũng sẽ phải thiệt mạng mấy người, đám lão tổ Đạo Cảnh đó ra tay không biết nặng nhẹ, tâm trạng tốt không đánh chết đã là may lắm rồi.

Ầm ầm

Ba đạo khí tức mạnh mẽ xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã cuộn sạch khu vực bế quan, sắc mặt bốn người Tất Phương Hoa chợt khựng lại, thần lực xông ra hệt như nước sông cuồn cuộn, Tất Phương Hoa nhấc tay, Hỗn Độn thạch kiếm trong tay Đạo Minh nhận được hiệu triệu, lập tức bay vào trong tay hắn.