Chương 1541 Ngươi nói cái gì?
“Là bọn họ.” Đạo Minh nhìn thấy ba người, trong lòng mừng rỡ không thôi, hắn khóc ròng, cuối cùng cứu tin cũng tới.
“Động thủ!”
Đạo Thanh lạnh lùng gắt lên, bên ngoài cơ thể dần xuất hiện vô số kim quang và vô vàn đạo ý, Hỗn Độn chấn động, một thân ảnh màu vàng hiện lên.
“Giao tên này cho ta.” Vũ Dung nhanh chóng tiến lên, trực tiếp ngăn chặn Đạo Cảnh.
“Bọn ta cản hai người còn lại.” Tất Phương Hoa nói, hắn còn chưa tự tin tới mức cho rằng một mình hắn có thể đánh bại hai Đạo Cảnh hậu kỳ.
“Cút!”
Ba người Đạo Thanh gầm lên, không hề kiềm chế tu vi Đạo Cảnh hậu kỳ mà bùng phát hết toàn bộ, họ cũng không thèm quan tâm tới thương thế nữa, trở nặng thì trở nặng, cùng lắm mấy nhiều thời gian hồi phục hơn thôi.
Bây giờ bọn họ đang cần gấp bảo vật của Đạo Minh, chỉ khi cứu được Đạo Minh thì bọn họ mới có thể ẩn náu, tìm kiếm cơ hội.
Ba vị Đạo Cảnh hậu kỳ xông lên hệt như phát rồ, bọn họ thi triển hết toàn bộ tuyệt học, võ đạo chân chính làm khuấy động cả Hỗn Độn, vô số cảnh tưởng huyền ảo xuất hiện trên không trung của Hỗn Độn.
Võ học của Vũ Dung cũng cực kỳ tuyệt vời, nhưng dưới công kích mạnh mẽ của Đạo Thanh, Vũ Dung kinh ngạc phát hiện, võ kỹ của hắn không bằng đối phương!
Đạo Thanh phất tay, Hỗn Độn xuất hiện sấm sét giăng đầy không gian, nghìn vạn thần lôi màu tím nhạt ồ ạt xông tới.
Vũ Dung biến sắc, thần lực trong cơ thể lập tức tụ ở hai tay, một tòa núi cao ẩn hiện: “Trấn Sơn Ấn!”
Ầm
Hai bên va chạm, thần lôi vô tận xen lẫn đạo ý, võ đạo thông thiên, ngọn núi ầm ầm vỡ nát, Vũ Dung trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Đi!” Sau khi dùng một chiêu đánh bay Vũ Dung, Đạo Thanh cũng không dám chần chừ, lão nhanh chóng chạy tới bên cạnh Đạo Minh và kéo hắn ra ngoài.
Keng
Khóa Hỗn Độn thạch rung lên, kinh động tới Vũ Dung và ba người Tất Phương Hoa, ngay khi bọn họ định cản lại thì hai vị Đạo Cảnh hậu kỳ đột nhiên phun ra một búng máu, đồng thời khí thế lại trở nên mạnh hơn trước một phần, từ trong cơ thể của mỗi người thình lình xuất hiện thêm một bóng người, mà hai người này cũng có tu vi Đạo Cảnh hậu kỳ.
“Hửm? Đây là bí pháp gì, thế mà lại không bị giảm tu vi?” Bốn người Tất Phương Hoa kinh hãi, thuật phân thân sẽ giảm tu vi của người thi thuật xuống, nhưng tu vi của hai người này lại không sụt giảm miếng nào, bóng người vừa xuất hiện cũng là Đạo Cảnh hậu kỳ.
“Đạo Hoàng Kinh, Hóa Đạo!”
Tiếng thét dài vang lên, bốn tôn Đạo Cảnh hậu kỳ đồng loạt xông tới, thần uy cuồn cuộn sục sôi, đạo ý tràn lan khắp Hỗn Độn thành, tộc dân trong thành hoảng sợ ngẩng đầu, lòng thầm kinh ngạc.
“Cẩn thận.” Tất Phương Hoa gầm lên, bên ngoài cơ thể ẩn hiện ngàn vạn văn lộ, sau lưng xuất hiện một thân ảnh cổ lão cường đại, cao chừng ngàn trượng, đứng thẳng giữa Hỗn Độn.
“Huyết mạch Ma Thần?”
Bốn tôn Đạo Cảnh kinh ngạc hô lên, không ngờ Tất Phương Hoa lại ngưng tụ được hư ảnh Ma Thần, từ đó có thể thấy huyết mạch của Tất Phương Hoa tinh thuần tới cỡ nào, có điều không biết đây là vị Ma Thần nào.
Hư ảnh cao ngàn trượng khẽ nâng tay, ngàn vạn thần quang lập tức tan biến, thần lực mênh mông nháy mắt sụp đổ, Hỗn Độn dao động, bốn tôn Đạo Cảnh hậu kỳ biến sắc, sau đó xoay người chạy đi không chút do dự.
Ầm
Hư ảnh cao ngàn trượng cũng sụp đổ ngay tức khắc, sắc mặt Tất Phương Hoa trắng bệch, hắn phun một búng máu: “Quả nhiên chỉ ăn bấy nhiêu Hỗn Độn đan thì vẫn chưa đủ, bằng không khi thần hồn của tổ tiên hoàn toàn thức tỉnh, mình chắc chắn có thể đánh bại bọn chúng.”
“Lần này phải đa tạ lão hữu.” Vũ Dung cảm kích vô cùng, chắp tay nói: “Kính lão tổ.”
“Chỉ đáng tiếc, ta vẫn chưa biết vị Ma Thần này là ai.” Tất Phương Hoa cười khổ: “Tộc ta cực kỳ đặc biệt, song thật ra không khác Nhân tộc là bao, chỉ cần có thiên phú thì có thể học bất cứ võ học nào, hơn nữa còn lĩnh ngộ rất nhanh, công pháp được chứa đựng trong huyết mạnh tộc nhân cũng phong phú vô cùng, nhưng cũng vì nguyên nhân này mà bọn ta không thể xác định được.”
“Lão hữu ăn thêm nhiều Hỗn Độn đan, ắt sẽ biết thôi.” Vũ Dung đáp.
“Không nói chuyện này nữa, không ngờ đối phương lại liên thủ với nhau, xem ra chúng ta cũng phải đoàn kết các tộc đàn lại, bằng không, chờ tới khi bọn chúng hồi phục thì chúng ta sẽ không chống đỡ được.” Tất Phương Hoa nặng nề lên tiếng.
Hắn triệu hóa hư ảnh của tổ tiên cũng chỉ có thể hù dọa mấy người này, nếu đối phương kiên trì thêm một lúc hoặc quay lại tấn công thì hắn cũng không chịu nổi.
Bốn tôn Đạo Cảnh hậu kỳ, cộng thêm võ học tuyệt diệu, lại thêm cả thuật phân thân đặc biệt, đừng nói là bốn người bọn họ, cho dù có thêm bốn người nữa thì cũng chưa chắc là đối thủ.
“Lão hữu nói có lý, chúng ta nhất định phải tra rõ thân phận của chúng.” Vũ Dung đáp.
“Chuyện này không dễ làm, chúng ta đã dằn vặt Đạo Minh như thế nhưng hắn vẫn không chịu tiết lộ một câu nào.” Tất Phương Hoa lắc đầu.
Tất Phương Hoa liên lạc với nhóm Phệ Cửu để thương lượng chuyện hợp tác, Phệ Cửu trả lời rất nhanh: “Lão hữu, tộc đàn của khi có truyền tin gì về sau khi tới khu vực nằm sâu trong Hỗn Độn không?”
“Tạm thời không có, bên ngươi có tin rồi à? Vậy thì chúc mừng ngươi thu hoạch được cả công đức và đạo ý.” Tất Phương Hoa nói.
“Chúc mừng thì khỏi, các lão tổ của các tộc đàn ở xa đã bị mang đi hết rồi.” Phệ Cửu truyền tin.
“Ngươi nói cái gì?” Tất Phương Hoa sửng sốt, ngơ ngác đứng tại chỗ như vừa bị sét đánh vậy, lão tổ của các tộc đàn ở khu vực xa hơn đã bị mang đi hết?
Mấy người này không chỉ nhắm vào bọn họ mà còn có cả những tộc đàn khác nữa, chẳng lẽ, bọn chúng định bắt hết tất cả lão tổ tộc đàn trong Hỗn Độn này?