← Quay lại trang sách

Chương 1542 Ngươi đánh rơi khóa vàng hay khóa bạc

“Hiện tại phía tộc đàn ở bên đó đang cực kỳ hỗn loạn, người của ta đang thử di chuyển bọn họ sang đây.” Giọng nói của Phệ Cữu hơi nặng nề: “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu cần thiết, chúng ta cũng phải di chuyển.”

“Chúng ta cũng đi? Đi đâu cơ chứ?” Tất Phương Hoa sững sờ, sau đó buột miệng nói: “Cổ thôn Hỗn Độn?”

“Đúng vậy, đây là biện pháp cuối cùng, dù sao cổ thôn cũng không còn tài nguyên, phần lớn số tài nguyên đều nằm ở khu vực sâu hơn, nếu không phải không còn cách nào khác thì cũng chẳng cần đến cổ thôn.” Phệ Cửu lên tiếng.

Xung quanh cổ thôn không có tài nguyên, nên bọn họ nhất định phải đi vào sâu hơn, chỉ có như thế mới có thể lấy được công đức vào đạo ý, nhanh chóng nâng cao thực lực, chứng đạo thành Thánh.

“Chúng ta phải luôn luôn giữ liên lạc với nhau, một khi xảy ra bất trắc thì lập tức chi viện.” Tất Phương Hoa bảo, dừng một lúc lại bổ sung: “Chắc hẳn trong tay Đạo Minh có bảo vật có thể ẩn náu, nhưng bọn ta chưa tìm được.”

Hắn cũng đã từng bức cung, nhưng Đạo Minh nhất quyết không chịu nói, bọn họ lục soát mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy nên chỉ có thể từ từ dò hỏi, nhưng bây giờ lại bị người ta cứu đi mất.

“Chỉ sợ bọn chúng sẽ còn phái thêm người tới đây, mấy tộc đàn ở khu vực khác đã gặp nạn, mong là sẽ không liên lụy tới chúng ta.” Tất Phương Hoa thở dài, tiếp đó lên tiếng: “Ta đi phân phó Tất Hiên đến mấy tộc đàn ở bên kia để di chuyển bọn họ qua đây, kiếm thêm chút tài nguyên.”

“Lão hữu, nhớ phải cẩn thận.” Sắc mặt Vũ Dung nặng nề.

“Không sao cả, công đức ở cổ thôn có thể gom lại dùng chung, chúng ta có nhiều Đạo Cảnh như vậy, gom đại vài người cũng được một nghìn rồi.” Tất Phương Hoa cười xua tay, không lo lắng lắm về chuyện này.

Nếu quả thật xảy ra bất trắc, chỉ cần truyền tin một cái là Thánh Nhân sẽ lập tức tới đây ngay, hoàn toàn không cần sợ.

Đạo Thanh lôi Đạo Minh gấp rút rời khỏi Hỗn Độn tộc, sau khi xác định xung quanh không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, dừng chân lại.

“Đạo Thanh, lần này đa tạ các ngươi.” Đạo Minh cảm kích nói, trong lòng cảm động muốn chết, trong lúc hắn đang tuyệt vọng nhất, thì ba vị Đạo Cảnh vốn chẳng có giao tình gì với hắn lại có thể ra tay cứu hắn, quả thật khiến hắn cảm động.

Phụt

Đạo Thanh không thể áp chế thương thế được nữa, lão ngồi xếp bằng xuống đất, vận chuyển thần lực để khôi phục.

Không bao lâu sau, hai vị Đạo Cảnh kia cũng quay lại, lúc này bọn họ trông còn thảm hơn cả Đạo Thanh, trên người có vô số vết thương.

“Các ngươi đã dùng Đạo Hoàng Hóa Đạo?” Sắc mặt Đạo Minh sầm xuống, trong lòng hiện lên chút áy náy.

“Không còn cách nào khác, nhưng chỉ mới sử dụng một lần, có thể khôi phục lại.” Hai người cười thảm, vội vàng tu luyện.

Trong lòng Đạo Minh nặng nề cực kỳ, vốn tưởng rằng đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, tới nơi rồi mới biết nó là nhiệm vụ cực kỳ khó nhằn, nếu nhiệm vụ được chia thành chín sao, thì lúc trước hắn vốn tưởng là một sao, ai dè làm rồi mới biết đây là boss chín sao.

Con mẹ nó hoàn toàn không thể nuốt trôi!

Đạo Minh nhìn ba người, vết thương của Đạo Thanh nhẹ hơn một chút, nhưng cũng không phải dễ chịu gì, lần trước lão cũng đã phải sử dụng bí pháp mới đánh bay được Vũ Dung, chẳng qua là không nghiêm trọng như Hóa Đạo thôi.

Đạo Hoàng Hóa Đạo do một vị đại năng tạo ra, sau khi sử dụng sẽ nhận được một hóa thân cùng cấp để tác chiến, có thể duy trì trong vòng một khắc, nhưng công pháp này chỉ có thể sử dụng ba lần, lần đâu tiên còn đỡ, chỉ bị thương một chút căn cơ mà thôi, vẫn có cơ hội khôi phục.

Nhưng đến lần thứ hai thì rất có khả năng sẽ bị rớt xuống cảnh giới yếu hơn, đến lần thứ ba thì không còn tụt cảnh giới nữa, mà là trực tiếp hóa đạo bỏ mình, cái gì cũng không để lại.

Vì để cứu hắn mà lần này hai vị Đạo Cảnh đã phải sử dụng cả Hóa Đạo, nếu nói Đạo Minh không thấy áy náy thì đó hoàn toàn không có khả năng.

Lúc trước quả thật bọn họ không thân thiết gì, cũng rất hiếm khi giao lưu với nhau, chẳng qua chỉ là đồng thời tới đây làm nhiệm vụ nên mới nói chuyện mấy câu, bây giờ đối phương có thể trả giá đến như thế, cho dù nguyên nhân là vì bảo vật của hắn thì hắn cũng vẫn cảm kích, và nhớ rõ phần ân tình này.

Có điều các ngươi có thể chờ thêm một hồi mới khôi phục được không, thay vào đó mở khóa cho ta trước?

Đạo Minh thở dài, khóa Hỗn Độn thạch chết tiệt này, Tất Phương Hoa, ngươi đợi đó cho ta, chờ khi ta đánh bại ngươi, ta cũng sẽ dùng khóa Hỗn Độn thạch này trói ngươi lại và kéo ngươi về!

Mấy canh giờ sau, thương thế của ba người dần trở nên ổn định, lúc này họ mới nhìn sang Đạo Minh: “Thứ lỗi, vết thương quá nặng, bây giờ ta sẽ mở khóa cho ngươi ngay.”

Ba vị Đạo Cảnh đồng loạt ra tay, khóa Hỗn Độn thạch dễ dàng bị phá vỡ, Đạo Thanh nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên mặt Đạo Minh, lão phất tay quẳng khóa Hỗn Độn thạch đi: “Mắt không thấy tâm không phiền, Đạo Minh huynh đệ, chớ nên cảm thấy nhục nhã.”

Đạo Minh: “…”

Con mẹ nó ta còn muốn dùng cái này để trói Tất Phương Hoa, vậy mà ngươi lại ném đi? Ai nói với ngươi là ta thấy nhục nhã?

“Ta muốn tìm lại nó.” Đạo Minh vội vàng chạy theo hướng của khóa Hỗn Độn thạch.

“Đạo Minh huynh đệ, ngươi…” Đạo Thanh sửng sốt, sao còn giữ lại cái thứ đã vũ nhục ngươi làm gì? Khối Hỗn Độn thạch bị lãng phí bởi tay nghề tệ hại thế này mà ngươi cũng muốn?

Ầm

Tõm

Khóa Hỗn Độn thạch chấn động hệt như vừa rơi xuống một dòng sông, Đạo Minh vừa chạy tới sững cả người, hắn ngơ ngác nhìn dòng sông trước mặt, sao trong Hỗn Độn lại xuất hiện một con sông?

“Ồ, thiếu niên bất cẩn này, thứ ngươi đánh rơi là khóa vàng hay khóa bạc?”

Nước sông dao động, Đông Hoàng ngự không xuất hiện, mỉm cười nhìn Đạo Minh.

Đạo Minh: “…”

Chuyện gì nữa vậy trời? Sao giờ Hỗn Độn lại loạn tùng phèo lên hết vậy?