← Quay lại trang sách

Chương 1543 Hoàn thành nguyện vọng

“Ngô là thần sông Hỗn Độn, ngươi đã đánh rơi cái nào?” Đông Hoàng tự giới thiệu bản thân.

“Thần sông Hỗn Độn?” Đạo Minh ngây người nhìn ông ta: “Thần Đế đỉnh phong? Sao trong Hỗn Độn lại có sông?”

Đông Hoàng mới vừa hồi phục tới Thần Đế đỉnh phong, còn chưa bước chân vào Đạo Cảnh, ông ta muốn củng cố tu vi thêm một chút mới lĩnh ngộ Đạo Cảnh, Thiên Đạo đã đưa công pháp Đạo Cảnh vào trong đầu ông ta, thứ còn thiếu bây giờ chính là lĩnh ngộ, bây giờ kiếm thêm nhiều tiền một chút, chắc chắn sau này có thể đột phá.

“Ngươi đánh rơi khóa vàng hay khóa bạc?” Đông Hoàng lại hỏi.

“Đạo Minh.” Ba người Đạo Thanh chạy tới, bọn họ híp mắt nhìn Đông Hoàng, trong mắt dấy lên sát ý: “Hành tung của chúng ta không thể bị bại lộ, giết hắn.”

Trong lòng Đạo Minh trở nên lạnh lẽo, hắn tung chưởng, bao trùm lấy Đông Hoàng.

“Thiếu niên bất cẩn này, ra tay với thần sông Hỗn Độn không phải là một hành động sáng suốt.” Đông Hoàng thu lại vẻ mỉm cười, thay thế bằng sắc mặt lạnh băng: “Bản thể của ta sẽ giết chết ngươi đấy.”

“Bản thể?”

Ầm

Trong lúc bốn người đang kinh ngạc lẫn hoài nghi thì một cỗ khí tức hung tàn xuất hiện, hung uy cái thế tràn lan, một cây gậy màu vàng xông ra ngoài, nó xé rách Hỗn Độn rồi giáng một đòn xuống.

“Đại Thánh, đừng đánh chết chúng.” Đông Hoàng vội truyền tin, nếu ông ta dám qua đây thì đã chuẩn bị sẵn tất cả.

“Yên tâm, lão Tôn có chừng mực.” Dưới lòng sông, Tôn Hầu Tử nhe răng cười nhìn Kim Cô Bổng rơi xuống.

Theo đòn tấn công của Kim Cô Bổng, bốn vị Đạo Cảnh hậu kỳ trực tiếp phun máu ngã xuống, thương thế khó khăn lắm mới áp chế được lại trở nặng thêm lần nữa.

Kim Cô Bổng biến mất, Đông Hoàng lại mỉm cười: “Ngô chính là thần sông Hỗn Độn, ngươi vừa đánh rơi khóa vàng hay khóa bạc?”

“Ta, ta đánh rơi một cái khóa bằng đá.” Lần này Đạo Minh khóc thật rồi.

Con mẹ nó Hỗn Độn này thật quá nguy hiểm, chỉ tiện thể tìm đại một Thần Đế chưa hiện ra bản thể, chỉ riêng một kiện bảo vật đã có thể trấn áp hết bốn Đạo Cảnh hậu kỳ bọn họ.

Rốt cuộc bản thể này là sao, cực hạn của Đạo Cảnh? Hay đã vượt qua Đạo Cảnh?

Bản thể của ngươi đã cường đại như thế mà còn treo cái tu vi Thần Đế lên lắc lư ở ngoài này, bộ vui lắm sao?

“Thiếu niên quả là thành thật, bản thần sẽ trả ngươi một cái khóa bằng đá và thỏa mãn một nguyên vọng của ngươi, nhưng hiện tại, ngươi đã khinh nhờn uy nghiêm của bản thần, nên ngươi phải thỏa mãn một nguyện vọng của bản thần.” Đông Hoàng cười ôn hòa, ngữ khí cũng rất thân thiện, nhưng khi lọt vào tai bốn người thì lại hoàn toàn khác hẳn.

Đạo Minh ngơ ngác, ba người Đạo Thanh cũng sững sờ, vốn dĩ sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của bọn họ? Bọn ta không những dùng một chưởng đánh bay nguyện vọng này mà còn phải trả lại một nguyện vọng?

“Thần sông, ngài đã mạnh như thế rồi, bọn ta cũng chẳng thể thỏa mãn nổi nguyện vọng của ngài, ngài bỏ qua cho bọn ta đi.” Đạo Minh khóc ròng trong lòng, ai mà ngờ được sau khi tới Hỗn Độn, hắn lại thảm như vậy chứ.

“Các ngươi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ta, và cũng nhất định phải thỏa mãn.” Đông Hoàng thờ ơ nói: “Đạo của bản thần chính là đạo thần sông, nếu xảy ra tổn thất gì, bản thần sẽ vô duyên với đại đạo.”

Chắc chắn ngươi đang lừa bọn ta, nếu là đạo thần sông thì cứ ngộ đạo dưới sông là được rồi, mắc mớ gì lại dính dáng tới nguyện vọng?

“Đưa tài nguyên cho bản thần, ít nhất mười gốc thần dược Thần Đế, mười khối Hỗn Độn thạch cao một mét.” Đông Hoàng mặc kệ bọn họ muốn nghĩ gì thì nghĩ, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Nếu không làm theo, bản thần sẽ lấy mạng các ngươi.”

Dứt lời, bốn luồng kim quang chui vào trong cơ thể của bốn người: “Cho dù các ngươi trốn tới đâu, bản hoàng đều có thể tìm tới chỉ bằng một ý niệm, cho các ngươi thời gian ba ngày.”

Bên trong Hỗn Độn, các tộc đều đã từng tiếp xúc với nhiều thế giới khác nhau nên biết được cách phân chia thời gian.

Không thèm quan tâm xem bọn họ có đồng ý hay không, Đông Hoàng chìm xuống đáy sông, trực tiếp rời đi.

“Ban nãy ai kêu động thủ?” Đạo Minh hung hăng nhìn bọn họ.

“Chuyện đã như thế, chúng ta nghĩ cách thực hiện nguyện vọng này đi.” Đạo Thanh ho khan: “Hoàn thành nguyện vọng này quan trọng hơn.”

“Đúng, hoàn thành nguyện vọng quan trọng.” Hai vị Đạo Cảnh khác gật đầu liên tục, trước đó khi Đạo Thanh lên tiếng bảo đánh chết Đông Hoàng, bọn họ cũng lập tức ra tay không hề do dự.

“Chúng ta hoàn thành nó bằng cách nào?” Đạo Minh tuyệt vọng nằm vật xuống, không thèm nhúc nhích: “Bây giờ ta chỉ nghĩ, chết là hết, không cần phải bận lòng gì nữa.”

“Chúng ta có thể trở về lấy thêm một ít.” Sắc mặt Đạo Thanh rất khó coi: “Chỉ cần chúng ta không đi vào quá sâu, có bảo vật ẩn náu của ngươi, sẽ không bị bọn họ phát hiện.”

Đạo Minh: “…”

Đó giờ chỉ mới nghe nói, người ta bị ức hiếp thì về nhà tìm người chống lưng, má nó chứ giờ ta cũng bị ức hiếp, mà lại phải về trộm đồ?

Bốn người nằm sấp xuống khôi phục một hồi, sau đó mới có sức đứng dậy, bọn họ thở dài một hơi, Đạo Minh lên tiếng: “Chúng ta đi chung, hay chỉ một mình ta đi?”

“Đi chung.” Ba người Đạo Thanh nhìn nhau rồi thở dài: “Hiện tại chúng ta đã như thế này, nếu còn tách ra, một khi bị phát hiện thì chỉ có chết.”

“Cũng được, lần này phải cẩn thận hơn, một khi xảy ra bất cứ tình huống gì, cũng phải làm rõ trước khi động thủ.” Đạo Minh trầm giọng lên tiếng.

“Đó là đương nhiên.” Ba người ngượng ngùng đáp, nếu không phải bọn họ ra tay với Đông Hoàng thì mọi chuyện sẽ không tới mức này.

Bốn người xác định phương hướng, sau đó hóa thành luồng sáng rời đi.

Tốc độ của bốn người không nhanh, dù sao trên người vẫn còn vết thương chưa lành, hơn nữa họ còn phải chú ý động tĩnh xung quanh xem liệu có tộc nhân của các tộc lục soát hay không, may mà tu vi của bọn họ không thấp, Tôn Hầu Tử cũng ra tay có chừng mực, nên tốc độ của bọn họ vẫn nhanh hơn Thần Đế bình thường.

Một khi đụng phải người của mấy tộc khác, Đạo Minh sẽ lấy bảo vật ra và hóa thân thành Hỗn Độn, mang bọn họ đi khỏi chỗ này.