← Quay lại trang sách

Chương 1544 Con đường cổ

Trong bóng tối, Đông Hoàng che giấu khí tức, âm thầm theo dõi bọn họ.

Nhìn hai người đang đi ở đằng trước, Đông Hoàng không thông báo cho các tộc ở Hỗn Độn mà quyết định nhìn chăm chăm vào bốn người, bởi vì Đông Hoàng lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Tôn Hầu Tử vẫn ở dưới đáy sông không rời đi.

Sau khi rời khỏi phạm vi thế lực các tộc, tốc độ của bốn người tăng nhanh hơn hẳn, ngay cả Đông Hoàng cũng chỉ có thể cố gắng đuổi theo và theo dõi bọn họ từ xa.

“Phương hướng này…”

Đông Hoàng đuổi theo đến mấy canh giờ, sau đó đột nhiên nhíu mày, sắc mặt trở nên kỳ lạ.

“Sao thế, hướng này có vấn đề gì?” Tôn Hầu Tử nghi hoặc nhìn ông ta.

“Đây chắc hẳn là hướng đi đến thế giới của Vũ Dung, Tất Phương Hoa từng đưa cho bọn ta một tấm bản đồ, ta vẫn nhớ mang máng về nó.” Vẻ mặt Đông Hoàng nặng nề: “Nếu bọn họ thật sự tới từ bên đó, rất có khả năng có liên quan tới di cốt Ma Thần.”

“Những gì ngươi nói khiến lão Tôn bắt đầu cảm thấy tò mò rồi đó.” Tôn Hầu Tử bật cười, hai mắt hiện lên vô số kim quang.

“Vậy chúng ta vào sâu hơn điều tra?” Đông Hoàng phấn khởi.

“Ngươi thuê?” Tôn Hầu Tử liếc mắt nhìn ông ta, thờ ơ nói.

Nụ cười trên mặt Đông Hoàng sượng cứng lại, ông ta hắng giọng một tiếng rồi không nói nữa, để xác nhận có bảo vật hay không trước đã rồi tính, nếu không có bảo vật, sao ta có thể bỏ tiền ra thuê chứ?

Sau khi tiếp tục đi về phía trước thêm nửa canh giờ, bốn người đột nhiên dừng lại, thần sắc Đạo Minh trầm trọng: “Các ngươi đợi ta ở đây, một khi xảy ra chuyện gì, nhất định phải lập tức báo cho ta biết.”

“Được.” Ba người Đạo Thanh nhìn nhau rồi dừng lại.

Bốn người thấp giọng thương lượng một phen, giơ tay điểm một cái, bốn đạo thần quang lưu chuyển, ngưng tụ lại với nhau, Hỗn Độn không xảy ra bất cứ dị tượng nào, nhưng phía trước lại thình lình dao động, một lớp chắn trong suốt xuất hiện.

Bốn luồng thần quang ngưng tụ, chậm rãi đi xuyên qua lớp chắc trong suốt, một vòng xoáy đen kịt hiện ra, Đạo Minh nhanh chóng bước vào đầu tiên.

“Hửm? Hắn đi đâu thế?” Đông Hoàng nghi hoặc.

“Thuê đi, ta có thể dẫn ngươi đi xem thử.” Tôn Hầu Tử thản nhiên lên tiếng.

“Được, ta thuê.” Đông Hoàng không còn cách nào khác, chỉ đành bỏ tiền ra thuê.

Tôn Hầu Tử nâng tay, dòng sông nhanh chóng thu nhỏ lại rồi hóa thành một hạt bụi, im lặng bay vào bên trong vòng xoáy.

Đạo Minh đi xuyên qua vòng xoáy, bên trong lập tức xuất hiện một con đường cũ kỹ, không biết con đường này được làm ra từ vật liệu gì mà rộng chừng trăm trượng, tuy xung quanh tràn ngập Hỗn Độn khí, nhưng lại không thể len vào phạm vi của con đường này.

“Con đường này rất giống có con đường lúc trước ở Thần giới.” Đông Hoàng kinh ngạc.

“Con đường của Thần giới gì chứ?” Tôn Hầu Tử xua tay: “Ở Thần giới làm gì có con đường nào như thế này? Vật liệu này không tệ, nó được tạo thành từ Hỗn Độn thạch, không đúng, còn có cả Ma Thần cốt, ẩn chứa một ít thần tính thuộc về Ma Thần.”

“Xây đường từ Ma Thần cốt?” Đông Hoàng hít ngược vào một hơi: “Trước đây khi bọn ta đuổi theo mấy người kia ra khỏi thần giới cũng đã từng đi trên con đường như thế này, chẳng qua lúc đó có rất nhiều năng lượng Hỗn Độn ở đằng trước, lại tình cờ gặp được một thế giới…”

Nói đến đây, Đông Hoàng không tiếp tục lên tiếng nữa, hình như nơi này không cách thế giới đổ nát kia xa lắm?

Chẳng lẽ, con đường này vẫn luôn ở đây?

“Không đúng, nếu là cùng một con đường chắc hẳn phải nhìn thấy từ trước đó mới đúng, có lẽ chỗ này chính là điểm xuất phát của con đường.” Đông Hoàng lại nói.

“Bị chặt đứt rồi chứ gì.” Tôn Hầu Tử nhe răng đáp: “Rõ ràng đây là một đoạn đường đã bị chặt đứt, hơn nữa còn có bí pháp ngăn cách, có thể phát hiện được mới lạ.”

“Thôi, không nghĩ nữa, mau đuổi theo Đạo Minh.” Đông Hoàng không tiếp tục suy ngẫm vấn đề khó nhằn này nữa.

Bây giờ Đạo Minh đã đi được một quãng xa rồi, may mà có Tôn Hầu Tử ra tay nên mới có thể theo kịp, hơn nữa còn không bị phát hiện.

Đạo Minh đi được hơn nghìn trượng mới dừng lại, hắn nhìn chằm chằm phía bên trái một lúc rồi cắn răng xông qua đó.

Đông Hoàng vội vàng đi theo, vừa mới bước vào Hỗn Độn, ông ta đã bị cảnh tượng trước mặt làm sững sờ, một tòa Hỗn Độn thạch sơn nhỏ, dưới chân núi còn có cả một ít thần dược, và một gốc thần dược bị đây thừng mày vàng quấn quanh.

“Thần dược Đạo Cảnh, chắc chắn là thần dược Đạo Cảnh.” Trong lòng Đông Hoàng chấn động.

Chỉ có thần dược Đạo Cảnh mới có thể chạy, nên nếu là thần dược khác thì không cần phải cột nó lại!

Mà số thần dược ở đây cũng không ít, khoảng hai mươi gốc cấp Thần Đế, còn thần dược Đạo Cảnh thì chỉ có một gốc, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để khiến Đông Hoàng giật thót.

Đây là một khoản tiền cực lớn!

Dựng xong Hỗn Độn thạch ốc còn có thể lấy một ít đem đi bán, mà số thần dược này, hoàn toàn có thể lấy làm thu nhập riêng.

Đạo Minh lại lấy bảo vật ra, đó là một tấm bản đồ cũ kỹ, sau khi hắn hòa mình vào Hỗn Độn thì bắt đầu cẩn thận đến gần thần dược rồi nhanh chóng cất vào, đồng thời thu thập thêm ít Hỗn Độn thạch, song hoàn toàn không đụng đến thần dược Đạo Cảnh.

“Đại Thánh, chúng ta tới chỗ khác xem xem.” Đông Hoàng nói.

“Khỏi tìm nữa, trong cả nghìn dặm chỉ có mỗi chỗ này thôi, nếu đi xa hơn, lão Tôn sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không có dò xét.” Tôn Hầu Tử đáp.

Nơi này quả thật có hơi đáng sợ, con đường được hình thành từ Ma Thần cốt, dù là Tôn Hầu Tử thì cũng khó tránh khỏi phải thận trọng hơn, dù sao, rất có khả năng kẻ dám dùng nhiều Ma Thần cốt như thế này là một vị Ma Thần cường đại.

Dù là Thánh Nhân, nhưng nếu muốn dung luyện Ma Thần cốt cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ là một con đường dài không nhìn thấy điểm kết thúc như vầy, nếu không phải vì làm nhiệm vụ thì Hầu Tử thật sự không muốn tiếp tục đi sâu vào, song bây giờ nhiệm vụ quan trọng hơn cả, hắn không thể để xảy ra bất trắc gì, phá hủy chiêu bài của đạo tràng.