← Quay lại trang sách

Chương 1545 Đạo Tam

Đông Hoàng mất hết hứng thú điều tra tiếp, chờ khi Đạo Minh đi mất, dòng sông mới hiện lên, bao trùm Hỗn Độn thạch sơn và số thần dược còn sót lại, Tôn Hầu Tử trực tiếp ra tay, một vệt kim quang chui vào bên dưới Hỗn Độn thạch sơn: “Cấm chế ở đây đã bị ngăn cách, thu thập xong thì đi.”

Hai người rời đi, nhìn thấy Đạo Minh mở vòng xoáy ra chuẩn bị rời đi thì đột nhiên ẩn náu, trong lòng thầm nhủ có biến, thế là Hầu Tử lập tức mang ông ta đi ra, bên ngoài chợt xuất hiện thêm hai người nữa.

Hai người này gồm một thanh niên và một lão giả, khí tức của lão giả trông rất chán chường, mà thanh niên thì lại đắc ý và kiêu ngạo vô cùng, hắn khinh thường nhìn ba người Đạo Thanh: “Chà chà, đúng là thảm thật nhỉ, thế mà lại bị đánh tới nông nỗi này, mặt mũi của Đoạn Đình bị các ngươi giẫm nát hết, đổi lại là ta, nếu nhiệm vụ thất bại thì ta đã chết luôn ở bên ngoài cho rồi.”

“Đạo Tam, bọn ta ra sao, không cần ngươi quan tâm.” Đạo Thanh lạnh lùng nói.

“Quả thật không cần ta quan tâm, thấy các ngươi thảm thương như thế, không biết Đạo Đình có trực tiếp chém chết các ngươi không nhỉ?” Đạo Tam cười nhạo: “Còn có mặt mũi quay về đây à, nhìn vị này mà xem, Đạo Cảnh hậu kỳ, gì mà tung hoành mười vạn năm, khó có địch thủ, thế mà cũng chẳng chịu nổi một đòn.”

Trên mặt lão giả hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng khi nhìn qua Đạo Tam thì lại ủ rũ, lão cúi đầu, vẻ mặt xuất hiện nét khuất nhục.

“Hừ, chọn ra tay mới một kẻ yếu, có gì đáng để đắc ý chứ, có bản lĩnh thì ngươi tới Hỗn Độn tộc đi!” Một vị Đạo Cảnh hừ lạnh, tức giận mở miệng.

“Hỗn Độn tộc? Là Hỗn Độn tộc mà ngay cả tổ tiên của mình là ai cũng không biết đó ư?” Vẻ giễu cợt trên mặt Đạo Tam càng trở nên rõ ràng: “Chắc không phải ngươi thua Hỗn Độn tộc đó chứ? Các ngươi thì sao? Hẳn các ngươi không đối phó với cùng một tộc đàn đâu nhỉ? Một người thất bại thì thôi đi, nhưng nhìn bộ dạng này, e là thất bại hết nhỉ?”

“Quả nhiên là phế vật, uổng phí cho một thân võ học của Đoạn Đình, chỉ biết khiến Đạo Đình mất mặt.”

“Hừ, Hỗn Độn tộc, Thôn Phệ tộc, Ma Hỏa tộc…những tộc đàn này đều rất cường đại, lão tổ cũng mạnh vô cùng, chẳng qua là ngươi may mắn mà thôi, nếu ngươi tới đó, cũng không khá hơn bọn ta chút nào.” Đạo Thanh lạnh lùng đáp, đồng thời đành thổi phồng mấy lão tổ này một chút.

Còn về việc đối phương vô liêm sỉ hợp tác với nhau ấy à, ba người bọn họ đã đi với nhau, rõ ràng cũng đã hợp tác, ngay cả khi đã liên thủ với nhau mà còn đánh không lại thì chẳng phải càng mất mặt hơn sao?

Nhìn không khí nồng nặc mùi thuốc súng giữa bốn người, lão giả im lặng đứng một bên, không làm gì khác.

Đạo Minh tiếp tục ẩn thân không xuất hiện.

“Được, bây giờ bổn tọa sẽ đến Hỗn Độn tộc, Thôn Phệ tộc một chuyến, để các ngươi thấy rõ thực lực của bổn tọa.” Đạo Tam kiêu căng cười, khinh miệt nói: “Võ học Đạo Đình chí cao vô thượng, đợi đến khi ta hạ gục được Tất Phương Hoa, Phệ Cửu, Hỏa Minh, để xem tới lúc đó các ngươi có còn mặt mũi gì quay về không, có còn viện cớ nữa không.”

“Dẫn đường!” Nhìn thương thế trầm trọng của ba người, Đạo Tam phất tay, miệt thị lên tiếng: “Ba tên phế vật, còn lề mề cái gì.”

Ba người Đạo Thanh tức muốn nổ phổi, nếu ngươi đã muốn chết như thế, thì bọn ta sẽ tiên ngươi một chặng, để ngươi nếm thử những gì bọn ta phải chịu.

Ba người dẫn Đạo Tam rời đi, lão giả rập khuôn theo sau, không dám bỏ trốn, chẳng qua hai mắt lão lại trở nên sáng rõ, như thể vừa nhìn thấy hy vọng.

Năm người đi mất, Đạo Minh cũng ẩn mình đi ra khỏi vòng xoáy, vòng xoáy biến mất, chỗ này lại yên tĩnh như ban đầu.

“Đạo Tam, hy vọng ngươi cũng được nếm trải trảm tam thi.” Đạo Minh hung hăng nguyền rủa.

Trong lòng hắn, hiện tại trảm tam thi đã trở thành hình phạt cực tàn khốc, với những cực hình khác, toàn là người khác gây ra cho cơ thể của bản thân, nhưng trảm tam thi lại là tự mình dằn vặt bản thân, loại tuyệt vọng đó, cả đời này Đạo Minh cũng không muốn trải qua lần thứ hai.

Đạo Minh nhanh chóng đuổi theo, có điều không đi được bao lâu đã bị Đông Hoàng chặn đường: “Thiếu niên, tìm được thần dược và Hỗn Độn thạch chưa?”

“Vẫn chưa tới thời gian giao hẹn.” Đạo Minh cười khổ, đưa đồ cho ông ta: “Ta đã hoàn thành nguyện vọng của ngươi.”

“Ừ, rất tốt, tạm biệt.” Đông Hoàng mỉm cười, ông ta phất tay, đạo kim quang kia lập tức bay ra khỏi người Đạo Minh.

Đạo Minh thở phào nhẹ nhõm, bây giờ không cần lo lắng sau ba người nữa sẽ bị giết chết.

“Ta phải nhanh chóng chạy đến coi tình trạng của Đạo Tam, để tâm trạng dễ chịu hơn mới được.” Đạo Minh thầm nhủ trong lòng, vội vàng đuổi theo.

Đạo Tam nhìn ba người, cảm thấy tốc độ của bọn họ quá chậm, chỉ đành mang bọn họ cùng đi.

“Đến tộc nào trước?” Đạo Tam thờ ơ nói: “Hay là muốn đánh hết một lượt?”

Đạo Thanh: “…”

Tốt lắm, Đạo Tam, ngươi rất có bản lĩnh.

“Tới Thôn Phệ tộc, nơi này cách Thôn Phệ tộc gần nhất, tu vi của Phệ Cửu rất cao, ngươi phải cẩn thận.” Đạo Thanh lên tiếng.

“Đối phó với đám phế vật đó mà còn phải cẩn thận?” Trên mặt Đạo Tam toàn là vẻ khinh thường.

“Được, vậy tùy ngươi.” Đạo Thanh cười lạnh, chỉ tay về một hướng: “Bên kia chính là Thôn Phệ tộc.”

Ngươi lợi hại, ngươi lên đi, hôm nay bọn ta sẽ chống mắt lên xem ngươi có thể đánh chết Phệ Cửu hay không.

Đạo Thanh nhìn Đạo Tam rời đi, rồi quay sang, trầm giọng hỏi lão giả: “Ngươi là lão tổ của tộc nào? Thật sự thảm bại dưới tay Đạo Tam?”

Lão giả chán nản gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ hổ thẹn: “Địa Ma tộc.”

“Có muốn chạy không?” Đạo Thanh lại hỏi.

“Chạy?” Lão giả sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu: “Thua là thua, không chạy.”

“Không phải bọn ta đang thăm dò ngươi, ngươi là đối thủ của Đạo Tam, mà quan hệ giữa bọn ta và Đạo Tam cũng không hòa hợp gì.” Đạo Thanh nói tiếp: “Chút nữa sẽ có cơ hôi, chắc chắn Đạo Tam sẽ rất thảm, ba người bọn ta bị trọng thương, nếu ngươi chạy, bọn ta cũng không cản được ngươi.”