Chương 1546 Động một tí là diệt tộc
“Nếu ta chạy, các ngươi sẽ không ra tay với tộc đàn của ta?” Lão giả nhíu mày.
“Sẽ không.” Đạo Thanh lắc đầu: “Chỉ cần ngươi không tiết lộ chuyện của Đạo Đình ra ngoài là được, thứ bọn ta muốn chính là Hỗn Độn được cân bằng, tộc đàn Hỗn Độn dễ quản thúc, ngươi chỉ là Đạo Cảnh hậu kỳ, nếu bước vào Đạo Cảnh đỉnh phong thì sẽ phiền phức hơn một chút.”
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì? Cai quản bọn ta?” Sắc mặt lão giả trầm xuống, kinh hãi nhìn Đạo Thanh.”
“Không phải cai quản các ngươi, mà là để tộc đàn các ngươi... thôi, ngươi nghĩ thế cũng được, chỉ cần ngươi không loan tin này ra, một khi ngươi tiết lộ, Địa Ma tộc chắc chắn sẽ toi đời, Hỗn Độn cũng sẽ tắm trong máu.” Đạo Thanh lạnh lùng nói: “Chút nữa ngươi tự chạy đi, đừng có bán đứng bọn ta.”
“Sau khi chạy, đừng trở về tộc đàn, kiếm đại một thế giới nào đó rồi trốn vào trong, tầm ngàn vạn năm nữa hẵng đi ra.” Một vị Đạo Cảnh mở miệng: “Nhớ kỹ, nếu bị bắt, tuyệt đối không thể khai bọn ta ra.”
“Các ngươi nói với ta nhiều chuyện như thế, chỉ vì để báo thù Đạo Tam?” Lão giả cảm thấy hơi khó tin.
“Đúng, nhiệm vụ của bọn ta chưa hoàn thành, hắn cũng đừng hòng.” Đạo Thanh cười lạnh: “Chắc hẳn mấy lão tổ bên chỗ ngươi đều đã thua hết rồi nhỉ? Nếu không dẫn ngươi về, nhiệm vụ của Đạo Tam không cách nào hoàn thành được, mà bọn ta thì vẫn còn cơ hội.”
Ầm ầm
Lúc này, từ phía xa vang lên tiếng chấn động, Hỗn Độn rung chuyển, hư ảnh Thôn Phệ thú xuất hiện, tiếng gầm truyền khắp vạn dặm.
“Ngươi chính là Đạo Tam do Đạo Đình pháp tới?” Vẻ mặt Phệ Cửu lạnh lùng, khinh bỉ nhìn Đạo Tam.
Đạo Tam: “...”
Bốn người Đạo Thanh ngơ ngác, Đạo Minh đi theo đằng sau cũng ngây người, sao lại như thế, sao Phệ Cửu này lại biết tới Đạo Đình?
Ai tiết lộ cho hắn?
“Bản lĩnh không tồi, thế mà lại cả gan dám dò xét chuyện Đạo Đình, hôm nay, ngươi nhất định phải chết!” Đạo Tam sầm mặt, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Kẻ nào dám nhắc tới Đạo Đình, diệt tộc!”
“Sợ ghê cơ, hở một tí là diệt tộc.”
Tiếng cười lạnh truyền tới, một bóng người bước tới từ phía sau Đạo Tam, chính là Tất Phương Hoa.
“Dọa ta hết hồn.”
“Làm ta sợ tới mức phải đi ra đây luôn.”
“Ta cũng...”
Từng vị võ giả Đạo Cảnh đi tới, cười nhạo vây quanh Đạo Tam.
Đạo Tam: “...”
Khoan đã, để ta bình tĩnh một lát, rốt cuộc chuyện này là sao, chẳng lẽ là do bọn Đạo Thanh cố ý tiết lộ, bán đứng ta? Sao bọn chúng lại có gan đó?
“Ai nói cho ngươi biết chuyện về Đạo Đình?” Hai mắt Đạo Tam trở nên âm u, không hề sợ hãi: “Nói, bổn tọa có thể tha cho ngươi một mạng!”
“Tha cho ta một mạng? Được lắm, có câu nói này của ngươi, hôm nay bọn ta không giết ngươi, mà còn tặng cho ngươi một cơ duyên!” Phệ Cửu cười lạnh, phất tay nói: “Bắt sống, tiêp tục nghiên cứu trảm tam thi.”
“Đạo Hoàng Kinh, Võ Đạo Vĩnh…”
Ầm
Mấy vị Đạo Cảnh bạo phát, Tất Phương Hoa, Võ Dung và mọi người đồng loạt ra tay, đạo ý lấp đầy Hỗn Độn, võ học cấp Đạo Cảnh rung chuyển, tấn công dồn dập.
Ầm
Bên ngoài cơ thể của Đạo Tam xuất hiện thần quang, còn chưa kịp triển lộ võ học huyền diệu thì đã bị đánh ói máu, đầu óc choáng váng.
“Các ngươi liên thủ?” Cả người Đạo Tam dính đầy máu, trông cực kỳ thê thảm, má nó, tôn nghiêm của các ngươi đâu? Sự kiêu ngạo của các ngươi đâu?
“Ngươi đã muốn diệt tộc của bọn ta, lẽ nào bọn ta không liên thủ?” Tất Phương Hoa giễu cợt.
“Đạo Thanh, còn không mau ra đây, chúng ta cùng nhau giết đám phế vật này!” Đạo Tam phẫn nộ rống lên gọi Đạo Thanh.
“Ha ha.” Đạo Thanh cười lạnh, liếc mắt nhìn lão giả: “Còn không chạy, đứng ngây ra ở đây làm gì?”
Dứt lời, lão lập tức rời đi trước, hai vị Đạo Cảnh thấy vậy cũng chạy theo, để lại lão giả hóa đá đứng tại chỗ.
“Đạo Thanh...”
Đạo Tam điên cuồng thét lên, trong mắt tràn ngập oán hận, đờ mờ, các ngươi bán đứng đồng đội như thế hả? Chẳng phải ta chỉ cười nhạo các ngươi mấy câu thôi sao, đừng có nhỏ nhen như thế, mau cứu ta.
“Có bản lĩnh thì đấu tay đôi đi.” Đạo Tam gầm lên.
“Đúng là ngây thơ thật.” Tất Phương Hoa cười gằn, sau đó lại đánh thêm mấy chiêu, mấy vị Đạo Cảnh khác cũng ra tay.
Chốc lát sau, nhìn thấy Đạo Tam còn đang thoi thóp, Phệ Cửu chắp tay, rầm rì nói: “Đứng lên, ta đánh tay đôi với ngươi!”
“...”
Ai lại ức hiếp người khác như thế này bao giờ, Đạo Tam đột nhiên vỡ lẽ tại sao nhóm Đạo Thanh lại thê thảm như vậy, chắc là cũng bị đám lão tổ Đạo Cảnh này hợp tác đánh bại!
Phệ Cửu trực tiếp lôi đi, sau khí lấy sạch thần dược và Hỗn Độn thạch thì bị nhốt vào nơi bế quan.
Lão tổ Địa Ma tộc suy tư một lúc lâu, cuối cùng quyết định không chạy đi, mà tới trước mặt đám Phệ Cửu: “Ta là lão tổ Địa Ma tộc, tộc ta gặp phải đại nạn, ban đầu Đạo Tam muốn dẫn ta đi tới Đạo Đình gì đó, nhưng giữa đừng gặp được ba người Đạo Thanh.”
“Địa Ma tộc?” Tất Phương Hoa trầm ngâm một hồi: “Bây giờ nguyên truyền tin cho tộc nhân của ngươi, bảo bọn họ di chuyển qua đây, đồng thời kêu cả mấy tộc đàn khác ở đó tới chỗ này luôn. Chỉ khi chúng ta hợp tác thì mới có thể bảo vệ Hỗn Độn.”
“Được, ta còn biết, bọn chúng làm vậy là vì cân bằng gì đó, bọn chúng lo lắng Hỗn Độn sẽ sản sinh Đạo Cảnh đỉnh phong, để dễ dàng cai quản bọn ta, nên chúng mới ra tay với những Đạo Cảnh hậu kỳ như bọn ta.” Lão tổ Địa Ma nói.
“Dễ dàng cai quản? Không cho Đạo Cảnh đỉnh phong ra đời?” Phệ Cửu sầm mặt.
Ánh mắt Phệ Minh trở nên lạnh lẽo: “Chắc chắn mấy tên này chính là hậu duệ của đám Ma Thần tàn ác kia, chúng biến cổ thôn đang được trùng kiến nên mới định thao túng chúng ta, tiếp tục hủy diệt cổ thôn một lần nữa, cũng giống như lần điều kiển mãnh thú tiêu hao lực lượng ở cổ thôn trước đây vậy.”
“Đúng thế, chỉ đáng tiếc, chúng tuyệt không ngờ rằng lần này trưởng thôn xuất hiện, các Thánh Nhân cũng đã trở lại, thủ đoạn đê tiện của bọn chúng sẽ không thể thành công!” Tất Phương Hoa cười lạnh.