Chương 1547 Không phải hình phạt, là đại cơ duyên
Đạo Tam ngơ ngác, rốt cuộc các ngươi đang nói gì vậy, bọn ta là hậu duệ của Ma Thần tà ác? Gì mà trùng kiến cổ thôn, bọn ta muốn phá hủy cổ thôn một lần nữa? Sao ta nghe không hiểu gì hết?
Lão tổ Địa Ma tộc hoang mang, lão cũng không biết mấy chuyện này: “Một vị võ giả thuộc Đạo Đình nói cho ta biết, có thể chạy ra ngoài ẩn nấp ngàn vạn năm, bọn họ sẽ không ra tay với tộc đàn, chỉ cần ta không bị bắt lại là được.”
“Nấp gì mà nấp, không nói tới việc Đạo Đình chỉ phái có mấy tên phế vật này, cho dù có phái toàn bộ tới đây, cũng không cần để tâm đến chúng.” Tất Phương Hoa kiêu căng xua tay, cực kì khinh thường Đạo Đình.
Trong bóng tối, Đông Hoàng và Tôn Hầu Tử cũng sửng sốt, các ngươi biết tự vẽ chuyện như thế à? Hậu duệ Ma Thần tà ác?
Bọn ta còn chưa kịp chuẩn bị kỹ càng thì các ngươi đã tìm sẵn phản diện luôn hả?
Sắc mặt Đông Hoàng trông rất kỳ lạ, ông ta không có hứng nghe tiếp nữa, sau khi truyền tin này cho Long Đế thì rời đi.
“Đạo Tam, ngươi hiểu bao nhiêu về Đạo Đình, mau khai hết toàn bộ, bọn ta có thể cân nhắc tha cho ngươi.” Tất Phương Hoa nhìn Đạo Tam, mỉm cười nói.
“Dám thăm dò Đạo Đình, các ngươi cách cái chết không còn xa đâu.” Đạo Tam cười lạnh, nhìn bọn họ như nhìn người chết.
“Đừng hỏi nữa, trảm tam thi đi.” Phệ Cửu xoa tay nói, mấy vị Đạo Cảnh khác cũng rất kích động, đồng loạt gật đầu.
“Xin hỏi chư vị, trảm tam thi này là hình phạt gì?” Lão tổ Địa Ma tộc nghi hoặc.
“Không phải hình phạt, là đại cơ duyên.” Tất Phương Hoa trầm giọng đáp: “Trảm tam thi chính là phương pháp cho đệ nhị Ma Thần Hồng Quân Đạo Tổ sáng tạo ra, cũng là phương pháp thành Thánh.”
“Đạo hữu mới đến nên không biết, trên Đạo Cảnh chính là Thánh Nhân chí tôn, mà muốn thành Thánh thì phải dựa vào ba con đường, dùng sức mạnh, trảm tam thi và công đức để chứng đạo.” Phệ Cửu giải thích.
“Trên Đạo Cảnh? Thánh Nhân? Các ngươi đã phát triển đến mức này rồi sao?” Lão tổ Địa Ma tộc giật mình.
“Thánh Nhân?” Đạo Tam cười nhạo: “Gì mà Thánh Nhân, Đạo Cảnh đỉnh phong đã là cực hạn của đạo, còn cảnh giới cao hơn nữa chính là cảnh giới mà chỉ có Ma Thần Hỗn Độn mới có thể đạt được! Các ngươi chỉ là phế vật, không thể chạm đến đó.”
“Ồ? Nói như thế, nghĩ là ngươi có thể chạm tới?” Tất Phương Hoa trào phúng.
Đạo Tam sững người, tiếp đó cười lạnh: “Ta không chạm đến được, nhưng ta có thể leo tới cực hạn của Đạo Cảnh, đến gần với Ma Thần Hỗn Độn, còn các ngươi, tu vi hiện tại đã là mức cao nhất.”
“Thôi, đừng nói chuyện với tên ngốc này, Thiên Đạo Thánh Nhân vừa chứng đạo không lâu, tầm mắt của Đạo Tam này đúng là hạn hẹp.” Phệ Cửu khinh thường.
“Có ngươi vượt qua cảnh giới Đạo Cảnh rồi?” Lão tổ Địa Ma tộc càng ngạc nhiên.
“Không sai, bọn ta thường luận đạo với nhau, nên Địa Ma đạo hữu có thể hoàn toàn yên tâm, cũng không cần để tâm tới Đạo Đình gì đó.” Phệ Cửu đáp: “Tiếp tục nói về phương pháp trảm tam thi, cơ thể con người có ba thi...”
Sau khi thuật lại, một thanh Hỗn Độn thạch kiếm xuất hiện: “Đạo Tam, cầm thanh kiếm này, bắt đầu tìm tam thi của ngươi, nếu ngươi trảm tam thi thành công, sau này nhất định sẽ được lưu danh ở Hỗn Độn vạn vạn năm, được tôn làm Đạo Tổ thứ hai.”
Đạo Tam nhìn Hỗn Độn thạch kiếm, không biết có nên cầm lấy hay là không, hắn muốn cầm lấy rồi đâm chết mấy tên này, nhưng cái đám này thật quá vô liêm sỉ, chỉ biết bắt tay nhau ức hiếp một mình hắn, ba tên Đạo Thanh cũng đã bán đứng hắn, nên chắc chắn sẽ không quay lại cứu viện.
Nhưng nếu như không cầm, liệu đám người này có tha cho hắn không?
Cuối cùng, Đạo Tam vẫn quyết định cầm lấy Hỗn Độn thạch kiếm, đâm thẳng vào... người của mình, hết cách, địch mạnh ta yếu, chỉ đành nhịn.
Bốn người Đạo Minh đang dùng bảo vật để ẩn nấp từ xa nhìn thấy cảnh này, không khỏi bịt mắt lại, cảm thán: “Thảm quá đi.”
Tuy rằng miệng nói thảm, nhưng biểu cảm trên mặt bọn họ lại cực kỳ hả hê, quá hả giận.
“Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?” Đạo Thanh thình lình lên tiếng.
“Chuyện này, theo cách cũ, dưỡng thương xong, sau đó tìm cơ hội?” Đạo Minh đáp.
“Vậy chúng ta mau đi dưỡng thương, còn Đạo Tam, chết hay không là chuyện của hắn.” Đạo Thanh cười lạnh, không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của Đạo Tam.
Ai bảo lúc nãy ngươi gọi bọn ta là phế vật, lại còn đòi đánh bại một lượt? Bước đầu tiên của ngươi còn chưa nhấc lên được thì đã bị người ta bắt sống rồi, kiêu ngạo của ngươi đâu?
Đấu tay đôi? Nếu đám này chịu đấu tay đôi, con mẹ nó ta còn cần để ngươi qua đó à?
“Đúng rồi, các ngươi nghĩ thế nào về tộc đàn ở Hỗn Độn hiện tại?” Đạo Minh nhíu mày: “Theo tin tức chúng ta được biết, tất cả thông tin về lão tổ các tộc vẫn không thay đổi, cũng không bùng phát cuộc chiến lớn, xung đột nhỏ vẫn diễn ra không ngừng, nhưng...”
“Nhưng các lão tổ ở đây đã liên hợp với nhau!” Đạo Thanh tiếp lời: “Còn tộc đàn ở xa hơn thì hình như không có, tộc đàn ở đây trở nên không bình thường như thế này, còn có thần sông Hỗn Độn, lúc trước chưa từng xuất hiện.”
“Đúng thế, nơi này thật quá kỳ lạ, Đạo Cảnh không để tâm tới thể diện, các tộc cũng qua lại với nhau, không có xung đột, thậm chí tộc đàn du mục như Mặc Lân tộc không cần dâng cống cũng có thể tùy ý đi lại ở chỗ này.” Hai vị Đạo Cảnh khác lên tiếng.
Vừa nói xong, bốn người lập tức trầm mặc, nơi này cực kỳ không bình thường!
Ầm
Đột nhiên, Hỗn Độn bị xé rách, bốn người giật mình, ngay khi vừa định đào thoát thì một chiếc lọ bằng Hỗn Độn thạch bay ra, rơi xuống gần đó.
“Đó là cái gì?” Đạo Minh nhíu mày.
“Đừng động vào, hiện tại khu vực Hỗn Độn này rất quái lạ, chúng ta yên lặng quan sát kỳ biến.” Đạo Thanh nói.
“Có lý.” Hai vị Đạo Cảnh khác đồng ý.
Khi bốn người nghiêm túc quan sát, chuẩn bị rút lui thì Thanh Nữ bước tới từ đằng xa, mừng vỡ nhặt cái lọ lên, sau đó ngờ vực nhìn bốn người: “Các ngươi có dùng cái lọ này chưa?”
“Chưa, bọn ta chưa đụng tới.” Đạo Thanh vội lắc đầu: “Cái lọ này cũng vừa mới xuất hiện.”