Chương 1548 Mấy ngàn tới một vạn thôi
“Mong là các ngươi không lừa ta, bằng không các ngươi sẽ phải trả giá đắt.” Lúc này Thanh Nữ mới nhặt cái lọ lên, ma sát mấy lần, dễ dàng mở nó ra: “Ồ, Thanh Nữ xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngươi đã đánh thức bản thần, ngươi có nguyện vọng gì?”
“Thái Thượng thần đèn, Thanh Nữ muốn lĩnh ngộ Đạo Cảnh.” Thanh Nữ cung kính đáp.
“Đơn giản thôi, bản thần có thể cho ngơi một sợi đạo ý vô vi, cố gắng cảm ngộ, ta tin rằng chẳng mấy chốc ngươi sẽ lĩnh ngộ được nhiều điều.” Lão Quân nói: “Đương nhiên, ta cũng có thể giảng đạo cho ngươi nghe một lần, còn có lĩnh ngộ được Đạo Cảnh hay không thì phải xem ngộ tính của ngươi.”
“Thần đèn, liệu đạo ý vô vi có ảnh hưởng gì tới ta hay không?” Thanh Nữ hơi do dự.
“Không hề, đạo cảnh vô vi mênh mông khó dò, nó sẽ chỉ dẫn dắt ngươi, đến khi ngươi lĩnh ngộ được Đạo Cảnh thì mới biến mất.” Lão Quân mỉm cười.
“Vậy ta muốn đạo ý vô vi.” Thanh Nữ mừng rỡ.
“Theo ý ngươi.” Lão Quân giơ tay điểm một cái, một luồng đạo ý bay thẳng vào mi tâm của Thanh Nữ.
Đạo ý lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng đạo ý vô vi huyền ảo đến nhường nào, chỉ lóe sáng một cái đã khiến bốn vị Đạo Cảnh chấn động, nhưng thể nhìn thấy được đại dương đại đạo, từ đó lĩnh ngộ được đôi điều, đáng tiếc, nó biến mất quá nhanh, thật khiến người ta tiếc nuối.
“Ta tiễn ngài.” Thanh Nữ cung kính bái chào chiếc lọ, sau đó quẳng nó đi, rồi xoay người đi luôn mà không thèm nhìn bốn người một cái.
“Nguyện vọng?” Đạo Minh lẩm bẩm, hắn quay sang Đạo Thanh, ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Ngươi nói yên lặng theo dõi kỳ biến đó hả?”
Đạo Thanh: “…”
bay quá xa, bay được một chút đã rơi xuống.
Đạo Thanh nhanh tay lẹ mắt chộp được bình Hỗn Độn thạch, lão hít sâu một hơi: “Chúng ta cũng lấy một sợi đạo ý?”
“Đương nhiên.” Hai võ giả Đạo Cảnh còn lại sốt ruột đáp.
“Ta cảm thấy nên để thương thế của chúng ta hồi phục thì tốt hơn.” Đạo Minh nói.
Vết thương trên người bọn họ đều rất trầm trọng, nếu dựa vào bản thân tự trị thương, chỉ riêng ngoại thương đã phải mất mười ngày nửa tháng, nội thương càng thảm hơn, chắc phải tốn tận mấy năm, còn thương tích do Hóa Đạo của hai vị Đạo Cảnh nữa, e là phải mất mấy trăm năm mới có thể hồi phục.
“Vậy thì trị thương trước, sau đó chúng ta lại chạy theo nhặt, lấy thêm một nguyện vọng.” Đạo Thanh lên tiếng.
“Được.” Ba người Đạo Minh đồng ý, nhặt được dễ như thế, chẳng khác nào bọn họ có vô vàn nguyện vọng, chờ khi vết thương lành lặn, có nên xin một vị thần đèn ra tay, trực tiếp diệt luôn đám lão tổ của tộc đàn Hỗn Độn kia không?
Đạo Thanh học theo động tác của Thanh Nữ, ma sát thạch bình.
Pặc
Thạch bình được mở ra, một luồng khói màu xanh xuất hiện, Thái Thượng Lão Quân hiện thân: “Bốn người lạ mặt này, các ngươi quấy rầy giấc ngủ của bản thần, thế nên phải thỏa mãn ba nguyện vọng của bản thần, bằng không bản thần sẽ giết chết các ngươi.”
“…”
Lần này bọn ta đâu có động thủ đâu, động tác của ta cũng không có sai, sao lại phải thỏa mãn nguyện vọng của đối phương, đã vậy còn là ba nguyện vọng nữa chứ!
“Thần đèn, ngươi đang nói đùa với bọn ta đúng không?” Đạo Thanh run rẩy hỏi.
“Xem ra các ngươi vẫn chưa hiểu rõ quy tắc của bản thần.” Thái Thượng Lão Quân mỉm cười: “Quy tắc của bản thần chính là cho đi một nguyện vọng, thu về ba nguyện vọng, người nào nhận được cái gì thì phải xem vận may, đây cũng chính là đạo của bản thần, nếu không hoàn thành, thì bản thần sẽ vô duyên với đại đạo.”
Người nào nhận được cái gì…
Má nó, đây là quy tắc kiểu gì vậy?
Thần sông cũng là đạo này, bây giờ thần đèn ngươi cũng vậy? Các ngươi có thể đừng để đại đạo mọc lệch tới vậy được hay không? Chúng ta không thể bình thường một tí à?
“Thần đèn, ta có thể hỏi ngươi một câu không?” Lúc này Đạo Minh đã không còn phản kháng nữa, động thủ? Thần sông Hỗn Độn còn có một bản thể cực kỳ lợi hại, mặc kệ vị này có phải bản thể hay không, dù sao bọn họ cũng nhìn không thấu.
Cộng thêm đạo ý nhanh chóng lóe lên rồi biến mất khi nãy, rất có khả năng vị này đã vượt qua Đạo Cảnh, là Thánh Nhân trong miệng đám điên kia!
“Nếu là câu hỏi đơn giản, có lẽ bản thần sẽ trả lời ngươi.” Lão Quân cười.
“Thần như các ngươi, còn bao nhiêu người nữa?” Giọng nói của Đạo Minh run rẩy, hắn không thể nào tiếp thu nổi chuyện có mấy thần minh nhảm nhí này.
“Không nhiều, chỉ khoảng mấy ngàn tới một vạn thôi, có khả năng vẫn còn tăng thêm.” Lão Quân suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Người thuộc cấp bậc như ông ta quả thật không nhiều, nhưng nếu muốn làm thần đèn thần sông, sau khi trả tiền thuê, bọn họ sẽ tiện tay luyện ra một con sông hay gì đó, tới lúc đó ai cũng có thể làm, vậy nên không thể đưa ra một con số cụ thể được.
Mấy ngàn tới một vạn…
Ta nên về nhà tắm rửa ngủ nghỉ thì hơn, nhiệm vụ này, không phải là thứ tép riu như ta có thể hoàn thành.
“Để bản thần nói ba nguyện vọng trước đã, đầu tiên, cho bản thần mượn xem Đạo Hoàng Kinh, thứ hai, thần dược, thứ ba, Hỗn Độn thạch.” Lão Quân thờ ơ.
“Đạo Hoàng Kinh? Ngươi biết Đạo Hoàng Kinh?” Bốn người Đạo Minh kinh ngạc.
“Thần đèn, ngài đổi nguyện vọng khác đi, bọn ta không thể đưa ngài Đạo Hoàng Kinh được.” Đạo Thanh cầu xin: “Chẳng hạn như bảo bọn ta làm việc cho ngài, giết người hay gì cũng được.”
“Chỉ với thực lực này của các ngươi, giết được ai?” Lão Quân cười nhạo: “Người mà bản thần muốn giết, hầu như đều chết hết cả rồi, không cần các ngươi ra tay, cũng chỉ mượn xem Đạo Hoàng Minh một lần thôi, không truyền ra ngoài.”
“Chuyện này…”
“Thôi, các ngươi cũng không cần thỏa mãn ba nguyện vọng của bản thần nữa, bản thần giết quách các ngươi đi là xong.” Lão Quân lắc đầu thở dài: “Bản thần tinh thông thuật luyện hồn, chút nữa trực tiếp lấy thần hồn của các ngươi, tinh luyện Đạo Hoàng Kinh.”
“Tiền bối, bọn ta đưa mà.” Bốn người Đạo Minh biến sắc, bọn họ cũng biết một ít về thuật luyện hồn, nhưng lại không biết còn có phương pháp luyện hóa dùng để đối phó với Đạo Cảnh.
Song bọn họ cũng không thể không tin lời vị thần đèn Hỗn Độn này nói, vị này quá mạnh.