Chương 1551 Bạch y nữ tử
“Nhớ năm đó... thôi, ta đã thất bại tới mức ngay cả thần dược cũng không làm gì được rồi.” Trong lòng Đạo Minh đắng chát.
Khi nhìn thấy thần dược Thần Đế, hắn đột nhiên hơi căm ghét bản thân, tại sao lại là Đạo Cảnh hậu kỳ chứ, tại sao lại bị thương nặng tới như vậy, dù là Đạo Cảnh sơ kỳ cũng được mà, ít nhất thần dược cấp Thần Đế vẫn có chút tác dụng với hắn.
Thứ có tác dụng thì không lấy được, thứ không có tác dụng thì sau khi lấy đi cũng phải đưa cho người ta.
Đạo Minh rầu rĩ cực kỳ, thần lực hơi dao động một chút, sau đó hắn vội vàng thu lại thần lực, ngay khi định động thủ thì trước mặt hắn bất ngờ xuất hiện một vị bạch y nữ tử, nàng nhìn chằm chằm nơi Đạo Minh đang đứng với ánh mắt lạnh như băng.
Lòng Đạo Minh thầm run lên, hô hấp cũng nín bặt, người trước mặt có tu vi giống như hắn – đều là Đạo Cảnh hậu kỳ!
“Trên người ta có bảo vật, nàng ta sẽ không phát hiện... đờ mờ, đó là gì vậy?”
Khi hắn đang định từ từ lùi về sau bằng bảo vật, hai mắt của bạch y nữ tử lóe kim quang, xuyên qua cả Hỗn Độn, chiếu thẳng lên người Đạo Minh: “Bảo đồ tiểu Hỗn Độn, ngươi là Đạo Minh?”
“Ngươi, ngươi có thể nhìn thấy ta?” Đạo Minh lạnh toát cả người, con mẹ nó đây là quái vật gì vậy, ta gặp phải một đám quái vật ở bên ngoài rồi, bây giờ về đây trộm tí đồ cũng đụng phải?
Sao số của ta lại khổ như vậy!
“Bảo đồ tiểu Hỗn Độn, tuy khả năng ẩn nấp mạnh, nhưng vẫn chưa thể thoát khỏi Thánh Đạo Chi Nhãn của ta, không phải ngươi đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài à? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?” Bạch y nữ tử giải thích một câu, sự lạnh lẽo trong mắt cũng giảm đi một phần: “Ngươi bị trọng thương?”
Đạo Minh trầm mặc, nhất thời không trả lời được, hắn không biết đối phương nói vậy là có ý gì.
“Hiện thân đi, đây là một bình Thánh Thiên thần thủy, có thể giúp thương thế của ngươi khôi phục được hơn một nửa.” Bạch y nữ tử lấy một cái bình ngọc ra, đưa cho Đạo Minh.
Đạo Minh xuất hiện, hắn mở bình ngọc, nhất thời kinh ngạc: “Rốt cuộc ngươi là ai, thế mà lại có được Thánh Thiên thần thủy?”
Thánh Thiên thần thủy chính là thánh vật trị thương của Đạo Đình, chỉ có những đại nhân, người có thân phận tôn quý mới có tư cách lấy được Thánh Thiên thần thủy.
“Ngươi chữa thương trước đi.” Bạch y nữ tử thờ ơ.
Đạo Minh lập tức uống Thánh Thiên thần thủy, một cỗ năng lượng ôn hòa và khổng lồ len vào cơ thể, nhanh chóng trị liệu thương thế, chỉ trong chớp mắt, thương tích trong cơ thể đã lành được hai, ba phần, năng lượng của Thánh Thiên thần thủy vẫn còn dư lại không ít, lúc này vẫn đang tiếp tục chữa thương cho hắn.
Đợi sau khi thương thế của Đạo Minh đã ổn định, bạch y nữ tử mới mở miệng: “Bên trong Hỗn Độn, ai có thể khiến ngươi bị thương tới mức này?”
Có thể đừng nhắc tới chuyện thương tích này được không?
Nhớ đến đám người kia, Đạo Minh cảm thấy cực kỳ đau đớn!
“Ta... tài nghệ không bằng người khác.” Đạo Minh thấp giọng than thở, trong lòng lại thầm bổ sung thêm một câu, mặt cũng không dày bằng người ta!
“Ồ? Vậy thì ta càng tò mò rồi đấy, rốt cuộc là ai, đã khiến người của Đạo Đình bại trận tâm phục khẩu phục như thế?” Hai mắt bạch y nữ tử lóe sáng, nàng hỏi dồn.
“Hỗn Độn tộc - Tất Phương Hoa, Thôn Phệ tộc – Phệ Cửu, Ma Hỏa...” Đạo Minh báo một loạt tên của các lão tổ tộc đàn.
Bạch y nữ tử: “...”
Ta phát hiện ngươi đang đùa ta, hay là Hỗn Độn đã mạnh tới mức này rồi, chỉ tìm đại một vị lão tổ đã có thể đánh bại ngươi?
“Đạo Minh, ngươi dẫn ta đi, ta giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ, thần dược và Hỗn Độn thạch này cũng cho ngươi, thế nào?” Bạch y nữ tử đột nhiên lên tiếng.
“A?” Đạo Minh ngơ ngác, ngẩng phắt đầu dậy: “Dẫn ngươi đi? Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, chẳng lẽ ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi?”
“Đúng vậy, hoàn thành nhiệm vụ rồi, bởi vậy nên lại muốn ra ngoài xem thử thế nào, cứ ở trong Đạo Đình này quả thật có hơi nhàm chán.” Bạch y nữ tử cười.
Đạo Minh không tin, trước khi biết được bí mật của Đạo Hoàng Kinh, lúc nào hắn cũng muốn được khổ luyện mãi ở trong Đạo Đình, mà người đứng trước mặt hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, sao lại có thể muốn đi ra ngoài? Trừ phi nàng ta cũng biết chuyện của Đạo Hoàng Kinh...
Không đúng, nếu đã biết bí mật của Đạo Hoàng Kinh, thì hoàn toàn có thể nhân thời gian làm nhiệm vụ để bỏ trốn, còn người này, tại sao lại muốn hắn giúp?
Đạo Minh nghĩ mãi không ra, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp nữ tử này, có điều hắn cũng không nghĩ nhiều, đều là người muốn bỏ trốn như nhau, dắt thêm một người nữa thì sao chứ?
“Ta phải giúp ngươi như thế nào? Trực tiếp đi theo ta à?” Đạo Minh nói.
“Trong khoảng một trăm dặm, có một thanh thần kiếm màu trắng, ngươi tới đó mang thanh kiếm theo bên người, ta sẽ đi theo ngươi.” Bạch y nữ tử đáp.
“Được.” Đạo Minh gật đầu, sau đó lại liếc mắt nhìn Hỗn Độn thạch sơn, dè dặt hỏi: “Ngươi đồng ý tặng hết những thứ này cho ta sao? Ta không lừa ngươi, hiện tại ta rất cần những vật này, bằng không tính mạng của ta sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đương nhiên.” Bạch y nữ tử phất tay, Hỗn Độn thạch sơn rung lên một cái rồi thu nhỏ lại, hóa thành một ngọn núi nhỏ bằng bàn tay rồi bay vào trong tay Đạo Mình, thần dược cũng lần lượt bay lên, bao gồm cả thần dược Đạo Cảnh, toàn bộ đều bay hết vào trong tay Đạo Minh.
Đạo Minh thầm run rẩy, vị này, e là không dễ chọc, Đạo Cảnh hậu kỳ có thể huơ tay một cái đã thu được Hỗn Độn thạch sơn và thần dược Đạo Cảnh? Không thể nào!
“Ngươi đi nhanh đi, đừng lề mề.” Bạch y nữ tử nói.
“Ta đi ngay đây.” Đạo Minh vội vàng chạy tới nơi mà bạch y nữ tử đã chỉ, quả nhiên ở đó có một thanh thần kiếm màu trắng, trên kiếm trải đầy thần văn mà hắn đọc không hiểu, thần kiếm không mang theo bất cứ khí tức nào, hệt như một thanh trường kiếm bình thường.
Hắn dễ dàng lấy được trường kiếm, không gặp bất kỳ cản trở nào, sau đó bạch y nữ tử lại xuất hiện, giục hắn rời đi.
Đạo Minh cũng không muốn ở lại đây, thế là nhanh chóng chạy ra ngoài.