Chương 1559 Bố trí
Kế hoạch tạm thời?
Có thể nói chuyện bản thân chạy thoát, bán đứng đồng đội thành kế hoạch, sự vô sỉ của các ngươi, thật sự vượt khỏi tầm tưởng tượng của ta.
Đạo Tam sắp tức tới bật cười, các ngươi cho rằng chỉ nói như vậy là ta sẽ không ra tay với các ngươi nữa?
“Đạo Tam, bây giờ bọn chúng đã rời khỏi, nếu ngươi không nhân cơ hội chạy đi, e là sẽ không kịp nữa.” Đạo Minh nói.
“Hửm?” Đạo Tam sững người, đúng thế, bây giờ hắn phải chạy đã: “Các ngươi không đi?”
Nãy giờ hắn bị bốn tên này chọc tức muốn chết, trong lòng chỉ muốn làm sao cho hả giận, ngay cả chạy trốn cũng quên mất.
“Bọn ta bị hạ bí pháp, một khi rời đi, bọn chúng sẽ cảm ứng được, tới lúc đó Đạo Đình sẽ gặp phiền phức.” Đạo Thanh thở dài: “Đạo Tam, trước đây là bọn ta không đúng, nhưng dù sao chúng ta cũng đến từ Đjao Đình, sau khi ngươi về, cứ nói đúng như sự thật, rằng chúng ta bị bọn chúng liên thủ đánh bại, chứ không phải do tài nghệ không bằng người.”
“Đúng vậy, chỉ cần cho chúng ta thêm một đoạn thời gian, chắc chắn chúng ta sẽ mang đám lão tổ này về.” Đạo Minh trầm giọng.
“Khóa Hỗn Độn thạch này của ta, nên mở thế nào?” Mắt Đạo Tam lóe sáng, khóa Hỗn Độn mang tới cho hắn hạn chế quá lớn, cộng thêm hiện tại bản thân đang suy yếu, nếu cứ thế mà chạy trốn, rất có khả năng sẽ bị bắt.
“Bọn ta mở giúp ngươi.” Bốn người Đạo Thanh nhìn nhau, cuối cùng nói.
“Được.” Đạo Tam lại ngồi xuống, cất Hỗn Độn thạch kiếm đi.
Bốn người hai mắt nhìn nhau, nhanh chóng vận chuyển thần lực giúp Đạo Tam mở khóa, nhóm Tất Phương Hoa không có phong ấn tu vi của bọn họ, có trảm tam thi kết hợp với khóa Hỗn Độn thạch, nếu dám bỏ chạy, cũng chẳng chạy được bao xa.
Khóa được mở ra, Đạo Tam kích động tới mức muốn kêu lên, hắn nhìn sang bốn người Đạo Minh, trong mắt hiện lên sát ý.
“Đạo Tam, tu vi của bọn ta vẫn còn, bọn ta đảm bảo, trước khi ngươi ra tay, sẽ kinh động tới đám Tất Phương Hoa.” Đạo Minh cười lạnh.
“Được thôi, đều là người của Đạo Đình, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật.” Đạo Tam cười lạnh, hóa thành một luồng sáng.
“Đạo Tam, chạy đi đâu!” Đạo Tam vừa chạy khỏi Thôn Phệ thành thì một tiếng rống tức giận truyền tới, thân ảnh của Phệ Cửu xuất hiện.
Đạo Tam không lên tiếng, hắn không thèm để ý tới thương thế trong cơ thể mà tiếp tục cố gắng thôi động bí pháp, đẩy nhanh tốc độ, chỉ trong chớp mắt hắn đã biến thành một luồng sáng, biến mất ở đằng xa.
“Coi như ngươi chạy nhanh.” Phệ Cửu tức giận hừ một tiếng, sau đó không chạy theo nữa mà quay về thành trì.
Mấy người Tất Phương Hoa lại xuất hiện ở chỗ bế quan, hắn nhìn bốn người Đạo Minh, bình thản nói: “Ngươi chắc chắn Đạo Tam sẽ nói các ngươi đơn đả độc đấu bại trong tay bọn ta?”
“Đương nhiên.” Đạo Minh tự tin: “Bây giờ Đạo Tam hận bọn ta muốn chết, sao có thể bào chữa cho bọn ta được? Hắn sẽ chỉ cố tình gièm pha, tự bào chữa cho bản thân thôi.”
“Nói thật nhé, các ngươi có thể đến Đạo Đình làm nội gián là rất tốt, sao lại không chịu đi?” Tất Phương Hoa thở dài.
“Nhiệm vụ thất bại sẽ bị phạt, vả lại, bọn ta thật sự không muốn về đó, sợ một ngày nào đó sẽ chết.” Đạo Minh dứt khoát từ chối.
“Các ngươi đã bố trí xong hết rồi?” Đạo Thanh ngước mắt nhìn: “Không bao lâu nữa, trong mắt của Đạo Đình, bọn ta sẽ chính là phế nhân, bọn họ cũng sẽ tới đây, nhiều nhất là mấy canh giờ.”
“Đã bố trí xong rồi.” Phệ Cửu gật đầu: “Mấy tộc khác cũng gần như xong xuôi, chỉ đợi người của Đạo Đình qua đây thôi.”
“Nếu đã như vậy, bọn ta cũng không nói nhiều nữa, các ngươi cũng phải mau chóng cứu mấy chủng tộc ở xa kia, tốt nhất là cứu hết những lão tổ đó.” Đạo Minh trầm giọng: “Chỉ có tăng cường thực lực thì mới có khả năng chống lại Đạo Đình.”
“Chuyện này ngươi không cần lo.” Tất Phương Hoa phất tay: “Sương đã qua đó rồi.”
“Vậy thì tốt.” Bốn người Đạo Thanh thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng đã đoán được một ít về thân phận của Sương, chỉ cần không phải mấy nhân vật lớn kia đi ra thì bọn chúng sẽ không đấu lại Sương.
Nhóm Tất Phương Hoa ở lại để trông chừng, một mình Phệ Cửu rời khỏi chỗ bế quan, nhìn Thôn Phệ thành, hắn công bố mệnh lệnh: “Tháo dỡ luôn bên này, gom hết vũ khí Hỗn Độn thạch lại, còn mấy cái này nữa, dỡ, dỡ hết...”
Hỗn Độn thành lúc này đã bị phá nát, tường thành đổ sập, các tòa lầu cũng biến thành phế tích, mấy căn nhà bị đánh sập, như thể đã gặp phải tai kiếp gì đó.
Mấy tộc nhân Thôn Phệ tộc ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt mày đau khổ, bọn họ không biết lão tổ nổi điên cái gì nữa, tự dưng bảo bọn họ dỡ thành trì, đây là nhà của bọn họ, là hang ổ của bọn họ, sao lại có thể tháo dỡ?
Nhìn thấy Thôn Phệ thành bị dỡ gần hết, Phệ Cửu rất hài lòng, nhất là nhìn thấy các tộc nhân Thôn Phệ tộc cầm một thần quả cấp Thần Vương, ngửi hết lần này đến lần khác vẫn tiếc rẻ không nỡ ăn, thì lại càng khiến hắn hài lòng.
“Lão tổ, chúng ta phải khai chiến với các chủng tộc khác thật sao?” Tộc trưởng Thôn Phệ tộc bước tới, khó hiểu nhìn Phệ Cửu.
Hắn thật không hiểu nổi rốt cuộc lão tổ lên cơn điên gì mà lại bảo bọn họ đi khai chiến, ban nãy không phải các ngươi còn ở với nhau sao? Tất Phương Hoa, Hỏa Minh còn đang ở chỗ bế quan của ngươi kia kìa, thế mà ngươi lại muốn tấn công tộc đàn của bọn họ?
“Ừ, đánh đại thôi, cố gắng đừng tạo ra thương vong, làm bộ tí thôi là được.” Phệ Cửu xua tay: “Có điều, làm bộ nhưng cũng phải làm cho thật vào, cho khí tháo vào.”
“Ta hiểu rồi.” Tộc trưởng Thôn Phệ tộc bừng tỉnh, thì ra là giả vờ khai chiến, hắn còn tưởng là thật chứ.
Nhìn tộc trưởng rời đi, Phệ Cửu tìm chỗ ngồi xổm xuống, trông thấy dáng vẻ thảm thương của tộc đàn, hắn không khỏi thờ dài.
Chỉ trong nháy mắt đã qua mấy canh giờ, một luồng lưu quang bay lại từ đằng xa, trực tiếp hướng thẳng tới chỗ bế quan của Phệ Cửu.
“Kẻ nào?” Phệ Cửu gầm lên, lập tức tiến lên chặn đường đối phương.