Chương 1560 Nơi tị nạn
Đó là một lão giả tóc bạc khỏe mạnh, thần sắc lạnh lùng, trong mắt lão dường như có ngàn vạn đại đạo vận chuyển, tản ra một cỗ khí thế thâm sâu khó đoán.
“Ngươi là Phệ Cửu?” Lão giả quan sát đánh giá Phệ Cửu.
“Không sai, ngươi là ai?” Phệ Cửu lạnh lùng nhìn lão.
“Đạo Đình!” Lão giả kiêu căng đáp.
“Đạo Đình? Là Đạo Đình nơi mấy tên phế vật Đạo Minh ở đó hả?” Phệ Cửu khinh thường lên tiếng: “Sao, ngươi cũng tới gây chuyện với ta?”
“Lão tổ Phệ Cửu khéo lo.” Hai mắt lão giả trở lên lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười: “Lần này ta tới đây, là vì nghe nói Đạo Minh thảm bại trong tay ngươi, không biết chuyện này có phải thật hay không?”
“Không sai, loại phế vật đó chẳng đủ để ta tung một chiêu, nếu không phải hắn chạy nhanh thì đã sớm bị ta giết chết không biết bao nhiêu lần.” Phệ Cửu cười lạnh, cực kỳ khinh thường Đạo Minh.
Hai mắt lão giả lóe sáng, nụ cười trên mặt càng ngày càng rõ ràng: “Tại hạ Đạo Vô Nhai, Phệ Cửu lão tổ có thể đánh bại Đạo Minh, cũng đã thông qua khảo nghiệm của Đạo Đình, hiện có thể tiến vào Đạo Đình, truy cầu võ đạo vô thượng.”
“Ồ? Khảo nghiệm? Võ đạo vô thượng?” Phệ Cửu cười lạnh, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ, hắn trào phúng: “Vô duyên vô cớ ra tay với ta, lại nói là khảo nghiệm? Đạo Đình có cái thá gì, lại còn đòi võ đạo vô thượng!”
“Phệ Cửu đạo hữu, mời xem.” Đạo Vô Nhai không hề nổi giận, lão giơ tay điểm một cái, một đạo hư ảnh của bia đá cũ kỹ xuất hiện, bên trên khắc họa vô số cổ văn thần bí.
“Đạo Bi?!” Phệ Cửu kinh ngạc.
“Không sai, tới Đạo Đình, các hạ có thể thỏa thích tham ngộ Đạo bi, nếu các hạ có thể lĩnh ngộ được cảnh giới bên trên Đạo Cảnh, đó cũng là cơ duyên của các hạ.” Đạo Vô Nhai cười đáp: “Đạo Đình chính là nơi tụ tập của một nhóm võ giả Đạo Cảnh truy tìm võ đạo vô thượng, cùng nhau trao đổi, kiểm chứng, chỉ cầu đại đạo vô thượng.”
“Quả thật là nơi khiến người ta hướng tới.” Phệ Cửu thở dài, trên mặt hiện lên vẻ khát vọng, nhưng sau đó hắn lại lắc đầu: “Đánh tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì? Chẳng lẽ các hạ không muốn tiếp xúc với Đạo Bi?” Đạo Vô Nhai nhíu mày, Đạo Bi chính là thần vật tối cao, không một võ giả nào có thể từ chối, lão tin chỉ cần nhắc tới Đạo Bi, thì nhất định có thể lừa được Phệ Cửu.
“Đáng tiếc ta không thể bỏ mặt tộc ta.” Phệ Cửu nhìn Thôn Phệ thành bên dưới, biểu cảm tràn đầy vẻ không nỡ.
“Sau khi các hạ tới Đạo Đình, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở lại, đi đi về về, chỉ mất có mấy canh giờ mà thôi.” Đạo Vô Nhai cười nói.
“Không được.” Phệ Cửu nghĩ cũng không thèm nghĩ đã từ chối thẳng thừng: “Tộc ta, không thể không có ta.”
“Khụ, Phệ Cửu lão tổ cũng phải tạo cơ hội cho đám hậu bối chứ, nến ngươi không buông tay, thì làm sao biết bọn họ không được? Ưng non đến cuối cùng cũng phải học sải cánh, không thể luôn nấp dưới sự bảo hộ của ngươi được.” Đạo Vô Nhai khuyên nhủ: “Hơn nữa đạo hữu có thể về đây bấy cứ lúc nào, chẳng lẽ lúc nào Thôn Phệ tộc cũng cần các hạ tọa trấn sao?”
Phệ Cửu nặng nề gật đầu: “Thôn Phệ tộc không thể rời khỏi ta dù chỉ một khắc, nếu ta muốn rời đi, trừ phi tộc đàn có năng lực tử bảo vệ mình.”
“Có phải Phệ Cửu lão tổ đã lo lắng thái quá rồi không?” Đạo Vô Nhai sắp tức tới bật cườ: “Lẽ nào sau khi Thôn Phệ tộc rời khỏi các hạ, sẽ lập tức bị tiêu diệt?”
“Tự ngươi xem đi.” Phệ Cửu thở dài, hắn chỉ tay xuống Thôn Phệ thành, im lặng không nói câu nào.
Đạo Vô Nhai nhìn thương hướng ngón tay của Phệ Cửu, sau đó lập tức sửng sốt, đây là Thôn Phệ tộc? Con mẹ nó đây là chỗ nạn dân tị nạn mới đúng chứ?
Thôn Phệ tộc bên dưới, tường thành đổ sụp, mấy chỗ vẫn còn dựng thẳng thì lại có vô số vết nứt, không qua bao lâu nữa, chắc chắn cũng sẽ sụp xuống, còn mấy căn nhà kia, không sập hết thì cũng bị phá thủng lỗ chỗ.
Mà tộc nhân Thôn Phệ tộc thì có mấy đứa con nít cầm thần quả Thần Nhân trong tay, cứ nuốt nước miếng mãi vẫn không nỡ ăn, tộc nhân đã thành niên cũng hệt như thế.
Lão dùng thần niệm quét qua, khắp Thôn Phệ thành không có bất kỳ một vũ khí được luyện chế từ Hỗn Độn thạch nào, thần dược ở đây, tốt nhất cũng chỉ là cấp Thần Vương, vả lại cũng không nhiều.
Dân du mục ở Hỗn Độn cũng không có thảm cỡ này!
Khóe miệng Đạo Vô Nhai giần giật, dù thế nào lão cũng không ngờ được Thôn Phệ tộc lại thê thảm tới như vậy: “Phệ Cửu lão tổ, trong hoàn cảnh như thế này mà vẫn có thể tu luyện tới cảnh giới Đạo Cảnh hậu kỳ, thật sự không dễ dàng gì.”
Vừa nói xong câu này, hai mắt của Đạo Vô Nhai cũng càng ngày càng sáng rỡ, trong điều kiện gian khổ như thế này mà vẫn có thể đột phá Đạo Cảnh hậu kỳ, đây chắc chắn là người mà Đạo Đình muốn tìm, không thể sai được!
“Các hạ quá khen.” Phệ Cửu cười khổ, thở dài đáp: “Nếu không phải vẫn có mấy phần thiên phú thì Thôn Phệ tộc đã sớm bị tiêu diệt.”
“Các ngươi vẫn đang tác chiến?” Đạo Vô Nhai liếc mắt, phát hiện tộc trưởng Thôn Phệ tộc đang dẫn tộc nhân để trần cánh tay xông ra ngoài, khí thế ngập trời, chiến ý tràn khắp Hỗn Độn, rõ ràng là sắp đi đánh nhau.
Có điều, các ngươi đánh bằng tay không như thế, không sợ đối phương có vũ khí Hỗn Độn thạch sao? Các ngươi đang chiến tranh hay đi đánh hội đồng vậy?
“Sống không nổi nữa.” Phệ Cửu bi ai thì thào: “Mấy đứa trẻ trong tộc đã không còn gì để ăn nữa, mà trẻ con mới sinh cũng cần có tài nguyên để xây dựng căn cơ, tộc đàn đã như vậy, chỉ có thể đi cướp thôi, cướp được một gốc thần dược cũng đã là thắng lợi.”
Đạo Vô Nhai: “...”
Ta rất muốn hỏi một câu, nếu cướp được một gốc thần dược, lại tử thương mấy chục người, thì tính là thắng hay là thua?